Cô xoắn góc
áo đầy bứt rứt. Cô không biết cảm giác đó xuất hiện từ lúc nào nhưng cô biết
rằng anh đã làm xao động trái tim cô. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó anh
đã trở nên quen thuộc hoặc có lẽ cô chỉ thích được ở bên anh. Nếu cô không nghĩ
về những gì tình cờ nghe được trong nhà hàng Pháp, anh thực sự là một người đàn
ông thành đạt và hấp dẫn. Anh luôn hiểu cô và biết những gì cô muốn mà không
cần cô phải nói thành lời.
Trái tim anh luôn hướng về cô thật dịu dàng, sưởi ấm cô như tấm chăn ấm áp trong những ngày mùa đông lạnh giá. Cô ngày càng thích cảm giác đó và muốn được bao bọc trong sự ấm áp của anh.
Giọng anh trầm và gợi cảm giống như những tiếng vọng vang trong thung lũng. Rất lâu sau khi anh nói lời tạm biệt và đi rồi, cô vẫn có thể cảm nhận giọng nói anh vuốt ve làn da mình.
Những ngày này càng lúc khuôn mặt anh, biểu hiện anh cứ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô trong những lúc không có anh bên cạnh. Khi cô đang ở trong các phòng bảo tàng nghệ thuật, khi cô ở quán cà phê, hoặc ngay cả khi cô ngước nhìn lên bầu trời xanh, cô cũng nhìn thấy anh.
Vài lần khi cô đi dọc trên đường phố đông đúc, cô tìm những người đàn ông có vóc dáng tương tự như anh. Vô thức ... cô tìm anh.
Những ngày này anh thận trọng hơn khi bên cạnh cô, anh không chạm vào cô thân thiết như thế nữa. Nhưng anh đâu biết rằng cô đã không còn e ngại những va chạm gần gũi đó. Anh có nhận ra những thay đổi đang xảy ra trong cô không? Ngày cô phải rời New York càng lúc càng gần hơn. Cô thở dài.
...
Cô nhìn thấy anh. Anh cũng đang tìm cô.
Rồi đôi mắt của họ gặp nhau, anh đã tìm thấy cô. Trái tim cô bắt đầu đập rộn rã liên hồi đến nỗi cô nghĩ mọi người có thể nghe nhịp tim cô. Anh bước về phía cô rồi đứng rất gần cô, rất gần nhưng không chạm vào cô.
Cô có thể ngửi thấy mùi anh. Đó là mùi thoang thoảng của xạ hương cùng với một mùi hương rất riêng của anh. Bất cứ khi nào cô ngửi được mùi hương anh, cô luôn tự hỏi còn có ai khác có mùi hương như thế này không ... Không hiểu vì sao mà mùi hương này hoàn toàn không xa lạ với cô.
"Em có muốn ăn gì không?" anh hỏi cô.
"Hãy cho tôi mời anh ăn tối nay. Chúng ta sẽ ăn món Hàn nhé? "
"Em có biết nhà hàng Hàn Quốc nào à?"
" Tôi từng là sinh viên sống ở New York ba năm rồi mà."
Cô thường thấy phấn khích khi nghĩ đến ăn uống. "Tôi hay mời bạn bè đến ăn ở đó. Cũng khá gần đây, chúng mình có thể đi bộ tới đó.”
Shin Dong Hyuk thầm nghĩ, Jin Young, anh không muốn là bạn của em. Em là tình yêu của cuộc đời anh! Tuy nhiên anh hạnh phúc khi nghe cô gọi hai người là "chúng mình".
...
Cô đưa anh đến một quán ăn nhỏ,
ồn ào. Những chiếc bàn nhỏ, băng ghế nhỏ ... họ chen chúc với nhiều người khác
để tìm chỗ ngồi. Đây là một môi trường anh chưa từng biết. Trong thực tế, anh
thậm chí không biết có một nơi như vậy tồn tại ở New York. Anh cũng đã không biết Jin Young rất thích đồ ăn Hàn.
Trước đây khi cô còn trong giai đoạn hồi phục ban đầu, chân tay cô không nhanh nhẹn và cô không thể tự thể hiện mình. Cùng với sự thiếu kiên nhẫn của cô thật không dễ để an ủi, xoa dịu cô. Nhưng đến cuối tuần, anh lại đưa cô đến các nhà hàng khác nhau, thử các món ăn khác nhau. Anh nhận ra ăn uống là cách nhanh nhất để làm cô bình tĩnh lại. Anh ngay càng thích thú khi quan sát phản ứng của cô với các món khác nhau anh giới thiệu với cô. Câu trả lòi của cô rất trực tiếp và chân thực.
Anh đã đưa cô đi thử nhiều món ăn khác nhau, nhưng không hiểu sao
anh chưa bao giờ nghĩ sẽ đưa cô đi ăn món ăn Hàn Quốc. Có lẽ đó là vì
anh.
"Cho tôi đặt món." Cô
quay sang trò chuyện với bà chủ nhà hàng.
Cô lại ngồi bên cạnh anh và nở
một nụ cười rất tươi với anh. Trước khi cô rời xa anh, cô cũng đã luôn mỉm cười
với anh rạng rỡ như thế. Anh vẫn còn nhớ anh đã đếm những nụ cười cô dành cho
anh. Với anh, nụ cười cô luôn nhắc anh về cuộc chia xa sắp đến, nhắc anh rằng
anh sẽ nhớ nụ cười ngọt ngào đó khi cô ra đi. Anh đã rất đau khổ trong thời
gian đó. Bây giờ khi được nhìn lại nụ cười tươi tắn của cô anh thấy như khoảng
thời gian tăm tối đó chưa bao giờ tồn tại.
"Anh thấy không, đồ ăn rất ngon! Tôi đã đặt món nhưng phần ăn rất lớn! Tôi chắc sẽ không ăn hết, anh không ngại ăn cùng vài món với tôi chứ?”
"Không, anh không ngại
đâu."
Tất cả mọi thứ của anh đều thuộc về em, Jin Young. Toàn bộ
con người anh, tâm hồn anh, trái tim của anh. Tất cả mọi thứ là của em. Hãy lấy
hết nhé. Anh thuộc về em, em không biết sao?
Cô trò chuyện vui vẻ khi ăn.
"Ngon thật, anh không thấy ngon à?"
"Ngon".
Shin Dong Hyuk nói dối. Anh không quen với món ăn Hàn Quốc. Tuy nhiên anh sẵn sàng để học cách thích nó, hoặc thậm chí học cách nấu món ăn Hàn Quốc, chỉ vì cô.
...
Anh lại rơi vào hồi ức.
Trong những lúc buồn thảm nhất
anh đã tưởng tượng một ngày anh sẽ chạy đến bên cô và dành thời gian cho nhau
như ngày xưa. Anh từng nghĩ cuối cùng có thể anh sẽ nhận ra rằng Jin Young
trong đời thực sẽ khác Jin Young trong trái tim anh, và vì thế anh có thể yêu cô ít hơn, anh có thể phải
thất vọng vì cô. Rồi anh có thể sẽ không bị cô ám ảnh như bây giờ. Anh đã nghĩ
rằng bằng cách gặp cô một lần nữa và nhìn thấy một Jin Young khác có thể sẽ làm
giảm bớt đau đớn trong anh.
Nhưng gặp cô một lần nữa như thế
này, quá bất ngờ ... như không thật. Trong mấy ngày qua anh thấy mình như trong
một giấc mơ.
Jin Young đã không làm anh thất vọng. thật ra cô đã nắm giữ hơi thở và trái tim anh. Mỗi lần cô xoay người đôi mắt anh gắn chặt vào dáng vóc mảnh mai thanh tú của cô. Nụ cười cô không còn giống trẻ con nữa, nhưng đôi má phớt hồng của cô có thể xua tan tất cả sự cô đơn trong anh bất cứ khi nào cô cười, cũng giống như trước đây.
Đôi mắt cô chất chứa những tiếng rên nỉ non như đang thầm gọi anh từ trong sâu thẳm đáy hồn cô. Đang bộn bề công việc, chỉ cần nhớ đến đôi mắt cô anh không thể nào tập trung được nữa.
Jin Young trước mặt anh có một năng lực mà anh không thể cưỡng lại.
Jin Young trước mặt anh khuấy động điều gì đó sâu thẳm bên trong anh.
Jin Young trước mặt anh là tất cả với anh, cô xuất hiện trong mọi không gian anh, mọi ý nghĩ anh ...
Ngay cả khi cô đẩy anh đi, anh đã không thể, sẽ không thể, cũng không muốn ngăn anh đến gần bên cô.
Cô có sẵn lòng để chấp nhận anh không? Cô có cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô không?
Khi nào cô sẽ nhớ lại thời gian họ bên nhau ? Khi nào cô sẽ lại trở về bên anh? Khi nào anh mới có thể ôm cô?
Hay có lẽ câu hỏi mà anh mong muốn hỏi là khi nào cô sẽ giữ lấy và sưởi ấm trái tim anh một lần nữa?
Cô nhìn chằm chằm vào thức ăn trong chén anh, đó là một trong những thức ăn cô thích.
Anh có ăn không? Gần như anh không chạm vào món nào? Anh lại hút thuốc. Anh không thích những món này sao? Anh không thích món ăn Hàn Quốc sao? Có lẽ mình có thể giúp anh ta! Món này thật sự rất ngon, khó có thể tìm thấy ở New York!
Cô giống như một cuốn sách đang mở. Những gì cô nghĩ hiện rõ trên mặt cô. Anh mỉm cười và đẩy chén anh đến gần cô.
"Cô không ngại ăn giúp tôi món này?"
Cô có vẻ rất vui. "Chắc rồi! Tôi không ngại đâu! "
Anh nghĩ cô vẫn rất ngây thơ và hồn nhiên. Những điều nhỏ nhất cũng có thể để mang đến nụ cười trên khuôn mặt cô. Anh thường tự hỏi làm thế nào sự ngây thơ như vậy tồn tại trong thế giới này ... Cô giống như một bông hoa cần được che chở, bảo vệ và yêu thương. Không kể cô đã học bao nhiêu năm và đã trải qua những gì, sự ngây thơ vẫn còn đó. Cô vẫn còn trong trẻo và tinh khiết như giọt sương mai.
Anh thở dài... Jin Young trong ký ức và Jin Young bên cạnh anh là một.
Cô lại nhận thấy cái vẻ kỳ cục trên mặt anh.
Đó lại là ánh mắt như thiêu đốt, như tìm kiếm. Anh đang nhìn chằm chằm vào cô!
Anh luôn nhìn người ta như thế sao?
Cô tự nhủ nếu anh cứ nhìn cô như vậy, có khi nào rồi có ngày cô sẽ nhớ ánh mắt đó.
...