19 tháng 4, 2012

Đêm nay (17)


Phần 17

"Tại sao anh ấy phải làm điều đó?"

"Có thể anh ấy thực sự thích cậu!"

"Mình không tin vào tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên! Cậu biết mình đã nghe được gì khi mình đi ăn với anh ấy hai đêm trước không? Họ toàn nói những điều rất tệ! "

"Đó là những gì người khác nghĩ. Điều quan trọng hơn là CẬU nghĩ gì. Mình nghĩ rằng cậu không hiểu anh ấy, cậu chưa nhìn thấy anh ấy thực ra là như thế nào. "

"Gì chứ..., thực sự anh ấy là ai? Jae, chẳng phải là cậu không biết anh ấy sao? "

"Đúng, mình không biết anh ấy nhưng mình có nói chuyện với anh đêm qua sau khi cậu về phòng rồi. Mình nghĩ anh ấy rất chân thành và thực sự quan tâm cậu. Cậu không thích anh ấy sao? "

"Không phải ..."

"Vậy là đủ rồi, giờ chỉ cần vậy thôi. " Song Jae gần như lẩm bẩm với chính mình. Thật lòng mà nói nếu Jin Young nói không thích anh, cô sẽ khóc cho Shin Dong Hyuk, khóc trước cả anh.


Sau khi giải quyết xong vấn đề bồi thường thiệt hại với đại diện sân bay, Song Jae và Henry lên máy bay đi Brussels. Jin Young thấy rất buồn, cô luôn luôn rất buồn khi phải chia tay với bạn bè. Cô tự hỏi chẳng biết khi nào cô mới gặp lại Song Jae.

Khi cô nghĩ về Frank, trái tim cô cảm thấy giống như một quả bóng sắp nổ tung. Anh ấy thực sự không cần phải làm điều đó. Hầu hết mọi người không bị thương quá nặng nhưng tình trạng của anh nghiêm trọng hơn nhiều vì anh chịu sức nặng của cả hai cô gái.

Tại trung tâm y tế sân bay, người bác sĩ cởi áo sơmi của anh để xem xét vết thương. Chúa ơi, toàn bộ lớp da lưng của anh như bị lột ra. Hình ảnh làn da trần đầy máu làm cho chân tay cô lạnh ngắt.

Tại sao? Tại sao anh phải làm điều đó? Họ hầu như không biết nhau? Tại sao anh cứ hành động như điên rồ với cô? Có lẽ cô phải tránh xa anh. Cô nên tránh xa anh hay chấp nhận anh? Kỳ cục chưa, cô đang nghĩ gì thế? Anh thậm chí còn chưa nói thích cô, tại sao cô lại nghĩ cô nên chấp nhận anh?
Nhưng anh đã luôn cố tìm mọi cách để đến gần cô. Tại sao? Tại sao anh cứ theo đuổi mình như thế? Anh ấy muốn gì ở cô?

"Em đang nghĩ gì đó?"

"Lưng của anh có còn đau không?" Jin Young nói dối.

"Chỉ bị trầy xước thôi. Em có lo lắng cho anh không? "

"Tôi ... tôi không biết. Ơ... chỉ ... ơ... cảm ơn anh. "

Anh mỉm cười. Đó là một nụ cười rất nhẹ với khóe môi hơi nhếch lên một chút. Tại sao anh luôn có vẻ buồn?  Cứ như  không có điều gì trên thế giới này có thể làm cho anh vui được.

"Có gì để cảm ơn đâu? Anh bị thương vì anh mà, không phải vì em. "

Anh đứng gần nên cô có thể ngửi thấy mùi anh. Đó là một mùi hương rất nam tính làm cô như say. Mùi hương và hơi ấm của anh vây quanh làm cô như lạc lối, suy nghĩ của cô như mờ đi.

Kỳ lạ... cảm giác bình an lạ thường khi ở gần bên anh.
Kỳ lạ thật… cảm giác đó không hề xa lạ.

Lý trí luôn bảo cô nên từ chối anh, đừng nên đến gần anh, nhưng mỗi khi anh bên cạnh cô, trái tim cô lại muốn cô gần anh hơn nữa, muốn cô đi cùng anh.

Có phải bởi vì anh luôn chủ động đến gần bên cô hay là vì những cảm xúc trộn lẫn khi cô lần đầu tiên gặp anh trong thang máy? Cô có thể nhớ nhịp tim cô nhanh dần và sau đó ... mỗi lần cô nghĩ đến anh hay mỗi lần cô ở bên anh, cô luôn có một cảm giác rất lạ, rất khác thường, rất vui nhưng cũng rất buồn. Cô không thể giải thích nhưng cô biết rằng cảm giác này luôn có thật mỗi khi anh gần cô.

Có một lần cô nhìn anh. Đó là lần đầu tiên cô nhìn anh chăm chú. Những gì cô cảm thấy làm cô ngạc nhiên, như cô thấy một người bạn đã lạc mất từ ​​lâu.

Một giọng nói nào đó bên trong cô, "Này, đã lâu không gặp. Rất vui khi gặp lại anh. "

Nhưng ... sao lại thế chứ? Cô chỉ vừa mới gặp anh!

Cô nghĩ về những gì Song Jae nói với cô, "Jin Young, trừ phi cậu thực sự không thích anh ấy, còn không tại sao không cho hai người một cơ hội?"

Jin Young biết cô thật lòng không ghét anh, thật không ghét anh chút nào.

Mặc dù cô luôn cảm thấy ngộp thở mỗi khi có anh nhưng cô không thể phủ nhận anh luôn hấp dẫn cô.

Mặc dù cô không thích ánh mắt kỳ lạ mỗi khi anh nhìn cô nhưng đôi mắt đó khuấy động cảm xúc trong cô làm cô run rẩy.

Mặc dù cô ấy không thể chấp nhận những vuốt ve thân mật của anh nhưng cô không thể chối bỏ cảm xúc ngây ngất tuyệt vời và cảm giác quen thuộc lạ lùng những ngón tay anh mang đến. Như là ... gần như là họ đã từng yêu nhau. Những người đã yêu nhau rất lâu.
Ngay cả với Jae Hyuk, cô chưa từng có cảm giác như thế, nhưng với người đàn ông này cô tưởng như cô lạc mất chính mình trong đôi mắt anh.

 Nhưng anh thật khác với cô.

 Có khi nào anh và cô đã từng yêu nhau trong tiền kiếp? 

Hay đây chỉ là một sự thu hút về thể xác không sao giải thích được? Có lẽ cô chỉ muốn vui chơi với anh hay đây có thể là một tình yêu mùa hè ngắn ngủi mà cô sẽ sớm quên?

...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét