31 tháng 3, 2012

Đêm nay (11)


Phần 11

Jin Young hỏi, "Tại sao cậu nhìn sốc quá vậy? Cậu biết Frank Shin sao?"
"
Mình... mình, ơ ... không. Mình không biết anh ta. "

Song Jae  hoang mang. Tình hình bây giờ chính xác là như thế nào? Không phải tên
thánh của Shin Dong Hyuk Frank Shin sao? Nếu đúng như thế anh ta thật đáng sợ ... Jin Young chỉ ở New York một ngày anh đã tìm ra cô!

Song Jae nhớ cha của Jin Young đã thông báo cho văn phòng của Shin Dong Hyuk là Jin Young đã có lại trí nhớ và sẽ về Hàn Quốc. Ông nhắn với Shin Dong Hyuk rằng ông không muốn anh tiếp xúc với Jin Young. Đổi lại, gia đình Jin Young sẽ không kiện Shin Dong Hyuk đã dấu Jin Young tám tháng qua. Nếu Shin Dong Hyuk cố liên hệ với Jin Young họ sẽ có những hành động cần thiết. Đó là một lời đe dọa chính đáng.

Trong bất kỳ trường hợp nào, Song Jae cũng không nghĩ Shin Dong Hyuk sẽ cho người theo dõi Jin Young. Nếu họ không liên lạc gì với nhau trước đó thì thật đã có quá nhiều trùng hợp ngẫu nhiên.


" Cậu lạ lùng thật đó! Không phải cậu nói cậu muốn gọi cho anh ta để hủy bữa ăn tối nay sao?"

"Mình ... mình không thể gọi. Jin Young, xin lỗi! Mình chợt nhớ mình phài làm gì đó nên mình không thể đi ăn với cậu tối nay. Chúng mình sẽ gặp nhau vào ngày mai nhé? "

"Ờ, không sao." Jin Young có vẻ thất vọng.

"Mấy giờ cậu gặp Frank Shin?
Gặp ỏ đâu? "

"Bảy giờ tại sảnh khách sạn."

"Mình nghĩ mình sẽ gặp cậu vào ngày mai. Gọi cho mình nếu có bất cứ điều gì nhé. Mình đã lưu số của mình vào điện thoại di động của cậu rồi đó. "

Song Jae
ôm Jin Young, nắm tay cô và bỏ đi. Cô nghĩ, không, mình cần thời gian để suy nghĩ, đầu mình đang rối beng.

Jin Young nhìn bạn cô bỏ đi vội vàng. Kỳ lạ, công chúa cà phê bỏ dở cà phê! Chuyện gì xảy ra cho bạn cô thế? Jin Young ít khi thấy Song Jae lo lắng và căng thẳng. Cô thở dài ... Dường như không có cách nào có thể thoát khỏi bữa ăn tối nay.

 ...

Sau khi Shin Dong Hyuk đưa Jin Young về khách sạn anh đi thẳng vào phòng ngủ riêng của anh trong văn phòng. Anh muốn tắm một chút và thay quần áo mới. Anh tìm chiếc cà vạt Jin Young đã rất thích. Anh nhớ bất cứ khi nào anh đeo chiếc cà vạt đó, Jin Young đều nói hết sức dễ thương, "Dong Hyuk, đẹp."

Anh mỉm cười với kỷ niệm đó. Anh tắm và chăm chút mình cẩn thận, anh rất mong đến cuộc hẹn tối nay. Anh cố gắng tập trung vào công việc. Anh chỉ có một mục tiêu là hoàn thành công việc nhanh nhất, anh không muốn tốn nhiều thời gian xem xét những việc khác.

 Leo để ý ông chủ của mình. Tên ngốc này đã bị tình yêu làm mù quáng rồi. 

Leo đã nghe tiếng khóc Dong Hyuk, giống như tiếng kêu của một con thú bị mắc bẫy bị thương. Anh càng lạnh lùng hơn và trở nên vô cảm. Leo nghĩ Dong Hyuk đã bị mất trái tim, những gì còn lại chỉ là lớp vỏ trống rỗng.

Dong Hyuk rất nổi danh trong giới M &A, anh nổi tiếng rất sắc sảo và đầy năng lực. Gần như trường hợp nào anh cũng giải quyết được nhưng anh cũng đầy tai tiếng ... Anh nổi danh là sát thủ trong ngành. Khi anh đã xác định con mồi, anh sẽ loại bỏ và tiêu diệt tất cả những trở ngại cản đường anh bằng mọi giá. Anh luôn xác định việc phải làm mà không hề quan tâm đến cảm xúc của ai khác.

Khác với giới doanh nhân, Dong Hyuk không giao tiếp rộng. Cuộc sống của Shin Dong Hyuk không có gì vui, không có gia đình, không có bạn bè, cũng không có đam mê nào đặc biệt. Đối với Leo, Dong Hyuk chỉ xem ông như một đối tác làm việc. Chỉ có một tình yêu trong cuộc sống của anh. 

Nhưng tình yêu của anh đã không còn nhớ đến anh nữa.

Leo đã nói rất nhiều với Dong Hyuk rằng anh không nên quá cực đoan trong mọi việc. Cho dù trong cuộc sống hoặc làm việc, Dong Hyuk nên suy nghĩ cho người khác, nên cho người khác một cơ hội.

Nhưng anh nói.

"Khi tôi bị bỏ rơi như một con chó, có ai nghĩ tới tôi không? Không ai cho tôi một cơ hội nào, vậy tại sao tôi nên cho những người khác cơ hội? Không ai thương xót tôi, vậy tại sao tôi nên đồng cảm với họ? "
Leo đã muốn nói, "Có tôi thương xót và quan tâm anh!" nhưng ông không thể nói ra lời. Có lẽ ông quá già để có thể nói những lời đó.

 

Khi Dong Hyuk nhặt được "hoa hồng" từ một con hẻm của New York, Leo phát hiện anh đã thay đổi. Con người cực đoan của anh đã thay đổi đột ngột. Đã làm việc với anh trong rất nhiều năm, thời gian duy nhất ông thấy ông chủ của mình hành xử giống con người là trong tám tháng Jin Young bên cạnh anh. Đúng là đừng nên đánh giá thấp sức mạnh của tình yêu. Leo không còn phản đối Dong Hyuk chứa chấp Jin Young bất hợp pháp, cũng như không còn quan tâm các khía cạnh pháp lý của toàn bộ vấn đề, ông chỉ muốn giúp Dong Hyuk bảo vệ tình yêu.

Cuối cùng mọi việc đã không như ý muốn.

Đóa hoa của Shin Dong Hyuk cuối cùng đã rời bỏ anh. Không chỉ cô ấy rời xa anh, cô còn hoàn toàn quên anh. Quá đau đớn để nhìn thấy những tình cảm mà Shin Dong Hyuk dành cho người phụ nữ này trôi mất trong vô vọng.

Lần đầu tiên trong cuộc đời anh tìm thấy một người để anh trao trọn trái tim, nhưng dường như bi kịch luôn luôn đến với Shin Dong Hyuk.

Bi kịch đó có dừng lại không?

Đôi khi Leo thấy Dong Hyuk cầu nguyện, anh cầu nguyện rất chân thành. Leo không nghĩ rằng Dong Hyuk sẽ tuân theo tất cả những gì viết trong Kinh Thánh nhưng có lẽ Dong Hyuk chỉ cố gắng kiếm tìm hy vọng. Có lẽ Dong Hyuk chỉ xin Chúa lấy đi niềm đau của anh.

Năm qua, Shin Dong Hyuk chỉ là một
hồn ma biết đi.

Leo tự hỏi đó có phải là tình yêu không hay Dong Hyuk chỉ yêu những ký ức trong tâm trí anh? Hay anh yêu chính ý nghĩ là anh đang được yêu? Cho dù là gì đi nữa thì cảm xúc của Dong Hyuk rất mãnh liệt, quá mãnh liệt để Leo sợ anh có thể đốt cháy chính mình.  Có lẽ chính vì Dong Hyuk đang ở tận cùng của sự cô đơn và Jin Young vô cùng ngây thơ tinh khiết đã quyến rũ Dong Hyuk.

Dong Hyuk bảo vệ trái tim và nội tâm anh chặt chẽ không cho phép bất cứ ai đến gần. Tuy nhiên, Jin Young, giống như một đứa trẻ, cần rất nhiều tình thương, quan tâm và chăm sóc của anh. Cảm giác luôn có một ai đó cần anh, yêu anh quá ngọt ngào. Anh rũ bỏ phòng vệ và trong giây phút yếu đuối đó anh đã yêu cô. Có lẽ ngay từ đầu anh đã không nên yêu, nhưng giống như một con thiêu thân luôn tìm kiếm vẻ đẹp, niềm vui và hạnh phúc, anh cũng đã lao vào lửa, vào ngọn lửa mang tên Jin Young không chút ngại ngần.


Khi họ gặp cô sáng nay Leo cũng đã bị sốc, ông gần như không thể tin vào mắt mình.
Ông nhìn thấy mặt Dong Hyuk chuyển sang trắng bệch và thậm chí còn có gì đó trông như nỗi sợ hãi trên mặt anh. Ông chưa bao giờ thấy chủ của mình như thế.

Leo hiểu nỗi lo sợ của Shin Dong Hyuk. Đây là một Jin Young khác. Đây là một Jin Young không có Shin Dong Hyuk trong
ký ức. Vì thế đối với Dong Hyuk, đây không còn là người phụ nữ dựa vào anh, không còn là con búp bê xinh đẹp nghe theo từng lời của anh và yêu anh vô điều kiện. Đây là một phụ nữ với tâm trí của riêng cô.

Một người phụ nữ như thế có còn yêu một người đàn ông như Shin Dong Hyuk? Shin Dong Hyuk, người đến từ một thế giới rất khác với cô? Cô ấy sẽ nghĩ gì về một người đàn ông như anh?

Buổi sáng đó Shin Dong Hyuk đuổi theo cô. Anh chỉ trở lại vào cuối buổi chiều. Trước đó khi ông thấy anh, áo quần anh vẫn nguyên vẹn, tề chỉnh như mọi khi, nhưng khi anh trở lại văn phòng vào buổi chiều thì bộ đồ đã bị dơ hết.

...

 Leo nhìn qua phía anh.

Dong Hyuk đang nhấm nháp cà phê và mỉm cười. Hà, giống như một chàng ngốc si tình nhưng anh như đã thoát khỏi cơn ác mộng dài, anh đã thực sự sống lại.

"Leo, tôi phải đi ngay bây giờ. Anh có thể hoàn tất công việc chứ?"

"Chắc rồi, không thành vấn đề. Anh đi đi."

...

18 tháng 3, 2012

Đêm nay (10)

Phần 10

 Jin Young thức giấc. Cô không biết đang ở đâu nhưng khi nhìn xung quanh, cô thấy mình đang ở trong một chiếc xe. Và cô đang tựa vào cổ của một người đàn ông. Hay đúng hơn, nói chính xác hơn là cô đang ngủ trên người anh! Cơ thể anh ấm áp thật dễ chịu và tiếng tim anh giống như đang hát ru bên tai cô.

Một giấc mơ ư?
Không! Không phải là mơ!


Cô ngồi bật dậy thật nhanh và đầu cô đập mạnh vào trần xe. Ah! Đau quá!

Người đàn ông bên cạnh cô giật mình tỉnh dậy, theo bản năng anh choàng tay qua ôm cô. Anh hỏi.

"Này, gì thế? Đầu em lại bị đau à? Hay em gặp ác mộng? "
"Tôi bị đập đầu vào xe." Cô ngượng ngùng nói.
 Anh nhấn mạnh tay vào đầu cô và bắt đầu xoa.
 "Ah, đừng làm mạnh quá! Đau! "
 "Xin lỗi," anh xoa nhẹ và êm hơn.
Bây giờ Jin Young đã hoàn toàn tỉnh táo.
Chúa ơi,làm thế nào mà mình lại ngủ được?
Ấn tượng hay hình ảnh tốt đẹp còn sót lại bây giờ chắc hẳn đã biến mất hoàn toàn. MÌnh lẽ ra phải như một quý cô chứ!

"Tôi ... ơ ... Tôi xin lỗi, tôi ngủ quên ngay sau bữa ăn. Sao anh không  gọi tôi dậy? "


Cô vuốt tóc trong vô thức, thật là một người đàn ông kỳ lạ! Cô ngủ gục nhưng sao anh không đánh thức cô? Hơn thế nữa anh còn nằm bên cạnh cô! Thật không quân tử chút nào!

Nhưng... tại sao luôn là người đàn ông này luôn gặp những lúc tồi tệ nhất của cô? Dường như anh luôn xuất hiện ở những khoảnh khắc cô yếu đuối hay xấu xí nhất!

Anh đưa cô về khách sạn.

“Tối nay đi ăn với anh nhé?"

"Ơ… Tôi nghĩ... Tôi ... "

"Bảy giờ. Anh sẽ chờ em ở sảnh."

Vừa nói anh vừa quay đi không cho cô bất kỳ cơ hội nào để từ chối. Cô chỉ có thể nhìn anh đi một cách bất lực.

Cô bước vào tiền sảnh khách sạn và thấy một người phụ nữ tiến về phía cô.

"Người kia! Cậu đang ở New York mà cậu cũng không thèm gọi cho mình! Nếu Soon Jung không nói mình còn không biết cậu đang ở đây! "

Jin Young mỉm cười với lời buộc tội của Song Jae, thấy vẻ không hài lòng trên mặt người bạn cũ, cô giang rộng tay ôm Song Jae. 

"Mình xin lỗi. Mình đã hứa sẽ gọi cho cậu, thật đó! Nhưng mình biết rằng cậu đang điên cuồng trong tình yêu, cho nên ... "

"Ờ ... Chờ đến khi cậu liên lạc với mình, cậu sẽ thấy mình cũng đã biến mất giống như cậu vậy!"

"Cái gì? Sao chứ? Ai đã biến mất? Và cậu sẽ biến đi đâu chứ? "

Jin Young bối rối vì câu nói của bạn cô.

Gặp Song Jae, Jin Young cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Cô là con một nhưng nhờ tình bạn của Song Jae cô đã không thấy cô đơn. Cô cũng biết rằng trong tám tháng cô mất tích ở New York, bạn bè của cô phải đối mặt với nhiều cuộc tra hỏi phiền phức.


Cô nhớ khi cô có lại ký ức một năm trước đây, Song Jae đến thăm cô ở bệnh viện. Đã làm bạn với nhau rất lâu, cô luôn biết Song Jae là một người tích cực và vui vẻ. Nhưng ngày đó, Song Jae trông thật buồn bã. Khi Song Jae nghe Jin Young gọi tên cô, cô đã òa khóc ngay lập tức. Song Jae đứng đó và khóc một lúc lâu, cô khóc như để tất cả buồn đau, tất cả những lo lắng và tuyệt vọng trong tám tháng đó trôi đi cùng nước mắt cô.

Sau này, Song Jae kể với cô là cô tưởng Jin Young đã trở lại Hàn Quốc, rồi mọi người nhận ra Jin Young đã mất tích ở New York. Mặc dù Song Jae không có lỗi, cô vẫn cảm thấy rất tệ. Cô lo sợ cho sự an toàn của Jin Young. Cô không biết Jin Young có thể đã gặp phải những gì và càng không biết cô càng sợ bởi vì cô tưởng tượng đến những gì tồi tệ nhất. Càng nghĩ về điều đó, Song Jae càng lo lắng và sợ hãi.

Có một thời gian Song Jae còn đến các nhà xác để tìm những thi thể không có người nhận có nguồn gốc Châu Á. Cô kể với Jin Young đó là lần đầu tiên trong cuộc đời cô, cô biết sợ hãi là thế nào. Cô sụt mất mười ký trong tám tháng đau đớn đó.

Song Jae cũng kể với Jin Young có một lần bên ngoài một nhà hàng nổi tiếng, cô nhìn thấy một người nào đó trông giống như Jin Young đi cùng một người đàn ông khá cao. Hai người chuẩn bị bước vào trong xe hơi. Không có taxi Song Jae không thể đuổi kịp hai người đó để biết đó có phải là Jin Young hay không.


Cô đã không màng đến việc cô đang mang giày cao gót và xách rất nhiều thứ trong cả hai tay, cô chỉ biết chạy sau chiếc xe giống như một người điên. Chỉ có một điều duy nhất trong trí lúc đó là cô không thể bỏ lỡ một cơ hội nào dù nhỏ nhất để tìm Jin Young. Cô tự nhủ ít ra cô đã nhìn thấy bảng số xe.
Chiếc xe tăng tốc rất nhanh. Cô không thể nào bắt kịp nhưng quyết không bỏ cuộc nên cô vẫn tiếp tục chạy theo chiếc xe rất lâu. Cô khóc thành tiếng và chạy mãi.


“ Jae, vậy bạn có chắc đã thấy mình trong chiếc xe đó?" Jin Young hỏi khi nhớ đến chuyện đó.

Jin Young tưởng như đã thấy những biểu hiện rất khác nhau trong tích tắc trên khuôn mặt bạn cô. Song Jae nói rất chắc chắn.

" Người đó không phải là cậu."

"Sao cậu chắc không phải là mình?"

Song Jae không thể trả lời được câu hỏi của Jin Young, nhưng cô bddootj nhiên nổi giận, “Chắc mà!"

Jin Young biết rằng Song Jae thật đã có tám tháng hết sức khó khăn. Cho dù ai đến tìm cô từ Hàn Quốc, cha mẹ cô, Soon Jung, Jae Hyeok ... Song Jae luôn sẽ là người tình nguyện giúp đỡ.
Họ đã lùng sục khắp mọi con đường, nhìn vào từng ngỏ hẻm nhỏ. Song Jae cũng đã lần theo mọi nơi Jin Young có thể đã đến cho đến khi cô biến mất. Song Jae đã từng chỉ tóc bạc của cô và nói đùa.

 "Đây nè, nhờ cậu hết! Trong tám tháng đó, mình đã cày nát New York! "

Mỗi khi hồi tưởng lại những ký ức này Jin Young càng trân trọng tình bạn này hơn.

 

"Ờ… tất cả là lỗi của mình, để mình mua cà phê cho cậu nhé. Có ngay đây, công chúa cà phê! Cậu có thể kể cho mình nghe về tình yêu của cậu khi uống cà phê. "

Song Jae nhìn người bạn cũ, người luôn được cho là vô tư và bất cẩn. Cô rất lo lắng cho bạn cô.

"Không phải cậu nói cha cậu không cho phép ở lại New York sao? Mình không biết là cậu ở New York nên đã xác nhận chuyến bay đến Brussels. Ngày mai mình đi rồi. Henry đã nhận việc mới. Không, Mình không thể để cậu ở lại đây một mình. Để nghĩ xem, mình sẽ hoãn chuyến bay."

"Này,
sao cậu giống như cha mình vậy! Đừng mà! Mình có phải là một đứa trẻ đâu! Mình cũng đã từng ở đây ba năm vui vẻ rồi còn gì… Hơn nữa mình cũng không có ý định giành với Henry thân yêu của cậu đâu! Đừng lo, mình sẽ rất cẩn thận. À, mình đã nhận lời mời của Giáo sư Bell biểu diễn tại một buổi hòa nhạc của trường. Mình cũng gọi về nhà mỗi ngày để ba mẹ biết mình không sao. Mình sẽ về nhà vào thứ tư tới."

Jin Young hơi giận. Cô không thể tin được mọi người quanh cô cứ xem cô như là một bé gái.

Song Jae nhìn Jin Young nghĩ thầm đã đến lúc để quá khứ đi qua. Không nghi ngờ gì, tất cả mọi người đều đã có một kinh nghiệm khủng khiếp vào năm trước. Nhưng mọi việc đã qua rồi và cô thật lòng muốn Jin Young thoải mái một chút.  Nhưng dù thế nào cô cũng không thể quên những phút giây ảm đạm, những ngày đầy lo sợ đó, cô biết chắc đó là một trải nghiệm đáng sợ mà cô không bao giờ muốn nhớ lại.

Song Jae biết chắc người phụ nữ cô nhìn thấy bên ngoài nhà hàng chính là Jin Young. Jin Young đang đi với người đàn ông đó, người đã dấu Jin Young trong tám tháng.

Người đàn ông tên Shin Dong Hyuk.

Cho đến bây giờ Song Jae vẫn không thể hiểu tại sao Shin Dong Hyuk lại làm thế. Mặc dù anh đối xử với Jin Young quá tốt, thậm chí anh đã trả tất cả các hóa đơn đắt đỏ của bệnh viện do Jin Young không phải quốc tịch Mỹ nên không được hưởng bảo hiểm y tế, nhưng những gì anh làm đã gây biết bao đau đớn buồn lo cho gia đình và bạn bè của Jin Young. Những gì anh làm đã ném họ vào vũng sâu tăm tối của lo lắng, vào tận cùng của nỗi sợ hãi và đau buồn. Tám tháng anh giấu cô họ gần như đã từ bỏ mọi hy vọng tìm thấy Jin Young.
Nếu anh thực sự thích cô ấy, tại sao anh không tìm cách tiếp cận thích hợp hơn? Khi Soon Jung nhìn thấy anh cùng với cô tại buổi hòa nhạc, có phải anh đã nghĩ đến việc giấu cô mãi mãi? Cô đã cảm thấy an tâm khi cô không có người bạn nào như anh.

Nhưng sau khi cô nhìn thấy cách Shin Dong Hyuk nhìn Jin Young, khi cô nhìn thấy vẻ đau đớn của anh ở bệnh viện, cô thấy tim cô như nhói đau. Đâu đó trong cô thấy tội nghiệp cho người đàn ông này.

Có lẽ, chỉ có lẽ, anh đã không hề có ý định dấu cô từ đầu.

Có lẽ, chỉ có lẽ, anh đã yêu cô không ngờ, chắc chắn không hề biết trước.

Có lẽ, một lần nữa, chỉ có lẽ, cho tới lúc cô có thể về nhà, tình cảm anh dành cho cô đã vượt mọi kiểm soát. Anh đã thật lòng yêu cô đến mức anh không thể để cô ra đi.

Mặc dù Song Jae không chắc có một tình yêu mạnh mẽ và sâu đậm như thế tồn tại trên thế giới này, cô không thể xóa được dáng vẻ của Shin Dong Hyuk khi anh nhìn Jin Young. Anh là người chẳng quan tâm đến thế giới này, chẳng quan tâm bất kỳ ai, lại có cái nhìn tràn đầy yêu thương và dịu dàng cho Jin Young.

Trong bệnh viện, tất cả mọi người đều buộc tội anh nhưng anh không biểu lộ một cảm xúc nào, không ai có thể biết anh đang nghĩ gì. Nhưng khi anh nghe nói Jin Young có thể chết, ngay lập tức Song Jae nhìn thấy sự thay đổi ở anh. Mặt anh trắng bệch nhợt nhạt, cả người run rẩy, cô tưởng như anh sắp bất tỉnh.


Cô cũng đã thấy anh quỳ bên ngoài bệnh viện và nghe lời cầu nguyện đầy đau đớn của anh. Cô thậm chí còn nhìn thấy những giọt nước mắt. Cô nhớ cô rất xúc động bởi tình yêu anh dành cho Jin Young. Ngay khi cô nhìn thấy anh quỳ ở đó, một ý nghĩ kỳ lạ lướt qua tâm trí cô, có lẽ cô nên giúp anh.

Nhưng cuộc sống cũng đầy trớ trêu.


Khi Jin Young tỉnh dậy, cô có lại tất cả ký ức, tất cả, chỉ trừ thời gian cô đã có với anh. Như Chúa đã nghe và đáp ứng những lời cầu nguyện của anh.

Khi Song Jae đến sân bay tiễn Jin Young và cha mẹ cô về Hàn Quốc, cô thấy anh đang đứng ở một góc xa.

Không ai thấy anh.

Ngay cả nếu có ai nhìn thấy anh cũng sẽ không ai bận tâm về sự có mặt của anh tại sân bay. Nếu Song Jae không luôn là một cô gái nhạy cảm, cô có thể sẽ không nhận ra anh. Người đàn ông ở tận góc xa đó, người đàn ông luôn nhìn Jin Young bằng đôi mắt đau đớn.

Người đàn ông tên Shin Dong Hyuk.

Cô hơi dịch người một chút để anh có thể nhìn Jin Young rõ hơn. Ký ức cuối cùng anh có về Jin Young là hình ảnh cô trên xe lăn. Cô vẫn còn rất yếu.
Cô nhìn thấy Shin Dong Hyuk bước tới giống như anh muốn đến để bế Jin Young. Cô hoảng sợ và muốn ra hiệu ngăn anh. Nhưng anh không còn thấy ai ngoài Jin Young. Song Jae không thể làm anh chú ý.


Nhưng cuối cùng anh kiểm soát chính mình và ngừng tiến về phía trước. Chỉ có cô nhìn thấy đôi mắt anh. Đôi mắt đong đầy lệ đang cố giữ để không trào ra. Trái tim cô thổn thức, cô đã tha thứ cho người đàn ông đang điên vì yêu này. Cô đã tha thứ cho anh ta tất cả mọi điều anh đã làm, tha thứ cho tất cả những lo lắng anh đã gây ra cho mọi người.

"Chúng ta sẽ đi ăn tối nhé? Để mình gọi Henry làm xong sẽ đi với mình.”


"Mình... Mình có hẹn ăn tối rồi."

"Thật không? Là bạn cùng trường cũ mà mình không biết sao? Mới! Người mới quen sao, là đàn ông à? Cậu có chắc không? Chỉ ở đây một ngày mà đã có người hâm mộ rồi à? Mình không biết cậu đang được yêu mến ở đây đó!"

Jin Young muốn giải thích những gì đã xảy ra trước đó, nhưng thật là một ngày đầy biến cố mà cô không biết bắt đầu từ đâu.

Song Jae hỏi.

"Cậu đang gặp người khác... Cậu không sợ Jae Hyoek sẽ giận à?"

"Ờ… Mình quên nói với cậu. Tụi mình đã hủy đám cưới. "

"Nhưng tại sao?"

"… Mình không muốn nói về chuyện này."

"Được thôi. Vì cũng đã qua rồi nên mình không ép cậu. Cậu có thể kể cho mình lúc khác. Nhưng ... nhưng cậu phải cho mình biết anh chàng mới này là ai!"

" Anh ấy không phải người mới! anh ấy... anh chỉ giúp mình một số việc hôm nay. Mình chỉ mới gặp anh ấy hôm nay."

Jin Young cúi đầu cố không nhìn Song Jae. Cô gần như có thể tưởng tượng những gì bạn của cô sẽ nói. Và đúng như thế.

 

"Cái gì? Chỉ quen có một ngày và cậu sẽ ăn tối với anh ta? Kể từ khi nào cậu trở nên tiến bộ thế?"

Đó là điều Jin Young cũng đang tự hỏi... Song Jae có lý, cô đã luôn là một người nhút nhát, đặc biệt là với người lạ. Nhưng hôm nay ... từ khi cô gặp người đàn ông kỳ lạ đó, hành xử của cô cũng trở nên kỳ lạ. Cô không còn là chính cô bất cứ khi nào có anh bên cô.

"Nhưng ... nhưng vì anh ta còn không cho mình cơ hội để từ chối!" Nhưng cô vẫn cố bảo vệ mình.
"Chúa ơi! Vậy để mình nói cho. Đây, cho mình số của anh ta đi. Tên của anh ta là gì? "

Song Jae tìm điện thoại di động trong túi xách của cô.

Jin Young lấy ra mảnh giấy mà Frank đã viết số điện thoại cho cô. Anh đã đưa cho cô trước bữa ăn trưa.

"Em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào."


Cô nhớ cô đã nghĩ phải là điên mới gọi cho anh, họ mới biết nhau chẳng bao lâu.

Dù sao, cũng tốt để Song Jae gọi anh ta để hủy bữa ăn tối. Với anh cô luôn thấy hơi căng thẳng, gặp anh vào ban đêm chắc không là một ý tưởng hay.

"Đây nè. Ơ ... Đợi chút, Để mình xem. Tên anh ta là Frank. Tên là Frank Shin.”

 Jin Young thấy Song Jae ngưng tìm điện thoại khi cô nghe tên của Frank.

Song Jae từ từ ngước lên nhìn bạn cô, trông như cô cố gắng không để lộ những cảm xúc thực sự của mình. Cô nghiêng đầu sang một bên và nói: "Nói lại, tên của anh ta là gì?"

Jin Young lặp lại lớn tiếng, "
Mình nói tên anh ta là Frank, Frank Shin."

Jin Young chưa bao giở nghĩ bạn cô có thể há miệng to như vậy!

...

 

 

16 tháng 3, 2012

Đêm nay (9)

Phần 9

Cơn đau giảm dần, cô từ từ mở mắt ra. Một người đàn ông đang ôm cô. Anh ... anh giống như người đàn ông trong thang máy sáng hôm đó, người đàn ông cô đã tông vào. Nhưng ... nhưng tại sao anh ở đây? Và tại sao anh lại ôm cô?

Cô chưa bao giờ gần gũi như thế với bất kỳ người đàn ông nào. Không chỉ anh đang ôm cô mà còn ôm rất chặt. Khuôn mặt của anh quá gần với mặt cô, rất gần đến nỗi cô không thể phân biệt hơi thở của mình hay của anh. Đôi mắt anh gần sát bên cô và đang nhìn cô, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy mình trong đôi mắt anh.
Bên dưới cặp kính mát hôm đó là một đôi mắt tuyệt đẹp, nếu cô cứ nhìn thế này đôi mắt sâu thẳm đó sẽ làm cô say.


chợt nhận ra anh vẫn ôm cô, mặt cô đỏ bừng. Cô hơi xoay người, vặn người một chút nhưng anh không nới lỏng vòng tay. Vẫn ôm cô, anh nhìn cô bằng đôi mắt đầy lo lắng.

"Sao thế, chuyện gì thế? Đầu em còn đau không? Hay mình đến bệnh viện? "

Lạy Chúa! Bàn tay anh đang vuốt ve má cô, thật kỳ lạ, bàn tay hơi lạnh kia đang làm dịu đôi má nóng bừng của cô. Thỉnh thoảng anh khẽ vỗ vai cô như đang dỗ dành một đứa trẻ đang khóc. Cảm giác đó thật dễ chịu...


Nhưng anh là ai?

" Tôi không đau nữa. Anh... anh có thể buông tôi ra không? " Cuối cùng cô nói.

Dong Hyuk thật không muốn để cô thoát khỏi cánh tay anh. Anh không muốn buông cô chút nào nhưng cũng không có cách nào khác.

"Anh ... Anh đã cứu tôi? Ôi, thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên! Ôi..." Cô lắp bắp.

Cô nghe mùi máu khi liếm đôi môi như đang khô cứng. Rồi cô thấy áo anh, có những vết bẩn của đồ ăn, nhìn một chút cô nhận ra từ bánh mì của cô! Ôi, cà vạt nhạt màu của anh nhuộm màu nước Coca. Còn nữa, có máu trên đầu ngón tay anh.

Mìnhmình đã cắn anh sao?

"Tôi ... Tôi cắn anh à?"

"Em nghĩ sao?" Anh không trả lời chỉ nhìn cô hỏi.


Jin Young cảm thấy hết sức xấu hổ và tội lỗi.

Cô đi tới lui quanh phòng.

"Ơ ... Tôi ... Tôi rất xin lỗi. Tôi sẽ trả tiền giặt ủi cho anh. "

Anh lắc đầu và mỉm cười với cô. “

“Không sao. Chắc là em đói rồi. Để anh đưa em đi ăn chút gì nhé? "

Cô đang nghĩ làm thế nào cô có thể trả ơn cho anh sau những gì anh đã làm cho cô.

"Ơ... tôi không đói." Và ngay khi vừa nói xong, dạ dày của cô gầm gừ như để phản đối.

Dong Hyuk mỉm cười. "Đi, chúng ta đi thôi."

"Tay anh ..."

"Không sao."

"Khoan! Đợi chút!"

Jin Young tìm trong hành lý của cô lấy ra túi y tế nhỏ. Cô nhìn kỹ ngón tay anh. Cô đã cắn rách ngón trỏ. Cô rất sợ máu nhưng cô quyết định giúp anh băng vết thương lại.

Cô rửa sạch vết thương trước rồi cô thổi vào vết thương nói.

"Tôi xin lỗi!” Phù .... phù ... , “… sẽ không đau đâu, sẽ không đau đâu.”

Khuôn mặt của cô vẽ đầy những biểu cảm khác nhau khi cô nói với anh như nói với một đứa trẻ. Dong Hyuk thấy cô thật dễ thương! Anh không muốn gì hơn được ôm, được hôn cô nhưng anh biết anh không thể.

Jin Young dán miếng băng cá nhân có hình vẽ trên ngón tay anh. Cô thở ra nhẹ nhõm và đứng lên. Cô vỗ nhẹ trên vai anh nói.

"Đó, xong rồi!"

Cô ngạc nhiên với hành động của chính mình và đỏ mặt một lần nữa. Anh không tỏ vẻ như anh thấy có gì bất thường hay đặc biệt. Anh nhẹ nhàng khoác tay cô và đưa cô ra khỏi khách sạn. "Nào, vào xe đi."

Cô hỏi: " Chúng ta đi đâu?"

"Ăn trưa."

"Tôi vừa ăn bánh mì."

Anh giúp cô cài dây an toàn rồi nhìn cô dịu dàng. Cô không nói thêm được gì và anh bắt đầu lái xe.

Jin Young có cơ hội để ngắm anh trong khi anh đang tập trung trên đường. Chà! Anh ta thật lạnh lùng khi không cười. Anh trông rất nghiêm trang nhưng cô phải thừa nhận rằng anh rất đẹp trai. Nhịp tim của cô nhanh dần. Cô nhìn phong cảnh rất đẹp bên ngoài cửa sổ, sợ anh biết cô đang nhìn anh.

Nhà hàng anh đưa cô đến rất sang trọng. Mặc dù anh vẫn còn mặc bộ đồ bị cô làm bẩn nhưng những người phục vụ đối xử với anh rất tôn trọng và lịch sự. Cô nhìn xuống trang phục của mình. Cô đã mặc quần áo quá đơn giản cho chỗ này. Cô thấy bối rối nên nép mình phía sau anh. Anh nhận thấy cô rất gần bên anh, hoàn toàn tự nhiên anh đặt tay quanh eo cô.

Họ được đưa đến một bàn gần cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh vật yên tĩnh bên ngoài. Nhiệt độ bên trong nhà hàng ấm áp rất thoải mái.

"Uống rượu nhé?", anh hỏi.

"Một chút thôi."

Anh mỉm cười. Anh đặt món ăn rồi người phục vụ lặng lẽ rời đi. Cô không biết phải nói gì để phá vỡ sự im lặng.

Cô thấy anh cứ nhìn cô đăm đăm.  Bất kể là cô làm gì anh không hề rời mắt khỏi cô. Jin Young bắt đầu thấy bối rối. Cô tự hỏi chắc có gì đó trên mặt mình. Cô nghĩ nên cho anh biết là anh đang nhìn cô chằm chằm, cô hỏi anh.

"Có gì đó trên mặt tôi à?"
Anh nghiêng ngươi gần cô hơn,  vươn tay ra nâng cằm cô và bắt đầu ngắm mặt cô thật kỹ. Anh vẫn nhìn khi nói bằng một giọng khá nghiêm trọng,

"Không. Mặt em sạch mà. Em cảm thấy nóng à? Sao mặt em nóng vậy? Em có bị sốt không? "

Anh liền lập tức cúi xuống và ép má anh vào má cô một cách thật thân thiết. Anh còn đặt bàn tay của mình lên cổ cô để xem nhiệt độ.

"Không, không bị sốt."

Hành động của anh quá tự nhiên như thể họ đã rất thân với nhau từ lâu. Bây giờ mặt của Jin Young nóng đến nỗi cô nghĩ hình như cô bị sốt rồi.

Ơn Chúa, đúng lúc người phục vụ bắt đầu mang thức ăn tới nên cô không phải nói thêm điều gì. Cô đói quá! Cô đói đến nỗi cô ăn ngấu nghiến không màng đến việc anh cứ mãi nhìn cô! Anh ăn rất ít, chỉ uống rượu. Cô nghĩ cứ như anh ngắm cô ăn cũng đã đủ no. Cô ăn rất nhanh. Dong Hyuk còn lo cô có thể bị nghẹn thức ăn.

Anh chạm vào tay cô.

"Em có thích mấy món ăn này không? Cứ ăn thong thả. "

Đang mãi ăn, cô chỉ nhận ra tay anh dễ dàng nắm trọn bàn tay cô khi anh bắt đầu dùng những ngón tay mình vuốt ve tay cô. Cô cố thoát khỏi tay anh. Anh rút tay về ngay lập tức.

Cô tưởng như nhìn thấy điều gì đó như đau đớn trong mắt anh.  Cô tự cười mình, gần đây cô cứ thế nào ấy, cứ như rất nhạy cảm có thể nhìn thấy mọi cảm xúc của người khác.

Chuông điện thoại của cô reo, cô khẽ gật đầu với anh trước khi trả lời điện thoại. 

"Dạ, Jin Young nghe ạ.. Dạ, con chào ba. Con... con đang ăn trưa. À… với một người bạn. Không có, khôngai ba biết đâu ạ. Dạ…  dạ..."

lại lén nhìn anh. Nhưng anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ và không có vẻ đang để ý nghe cuộc điện thoại của cô.

" … Đó chỉ là một người bạn cũ thôi ba. À, là một cô bạn gái. Dạ ... Nhưng ba biết là con có buổi biểu diễn vào thứ sáu này mà. Không, con chưa tới nhà Dì được. Dạ... Có ... Dạ… cô ấy ... cô ấy đang đi vệ sinh."

Dong Hyuk nghe và cố gắng để không thể hiện điều gì. Anh cố nén cười khi anh bắt gặp cái nhìn của cô.  Đôi mắt lớn rất sáng của cô nhìn anh như đang tìm kiếm điều gì đó. Dong Hyuk thấy cô thật đáng yêu.

"Biểu diễn à?"

"Ừmm," cô cúi đầu bẽn lẽn. "Có một buổi biểu diễn nhỏ tại trường cũ của tôi ở đây."

"Anh đến xem được không?"

"Tất nhiên, … anh có thể đến."

"Đó là một buổi biểu diễn dành cho học sinh nên không bán vé. Anh có thể đến tìm tôi phía sau sân khấu."

Jin Young ghi lại các chi tiết của buổi biểu diễn cho anh. Khi cô viết tên của mình, cô nói với anh.

"Tôi vẫn không biết tên của anh."

Trong khoảnh khắc mặt anh chợt thoáng buồn.

"Tôi là Frank."

"Anh là người Hàn Quốc?"

"Người Mỹ gốc Hàn."

Anh nói to hơn bình thường làm cô hơi sốc. Anh thấy cô hơi giật mình khi anh cao giọng. Anh muốn tự trừng phạt mình nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, Anh nói nhẹ nhàng.

"Trễ rồi. Để anh đưa em về."

Cả hai đều im lặng trên đường về khách sạn. Dong Hyuk là người có khả năng trình bày rất tốt, nhưng trong lúc này anh chẳng biết nói gì. Anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, anh không muốn đưa cô ấy về. Anh muốn ôm cô, muốn hôn cô. Anh chỉ nói lớn tiếng một chút, có phải đã làm cô sợ anh?

Đến trước khách sạn, anh nhận ra anh đã lo lắng quá nhiều. Cô quá lặng lẽ chỉ vì cô đã thiếp đi. Anh mỉm cười, vẫn như trước đây. Người đẹp ngủ của anh sẽ dễ dàng rơi vào giấc ngủ sau khi ăn. Đó không phải là một thói quen tốt nhưng có vẻ như cô luôn luôn như thế. Hơn nữa, chắc có thêm tác dụng phụ của thuốc giảm đau và làm dịu thần kinh nên cô ngủ rất say. Anh nghiêng người đặt một nụ hôn thật dịu dàng lên mặt cô. Khi gần cô anh có thể ngửi thấy mùi hương. Rất ngọt ngào. Rất tuyệt!

Anh muốn đoan chắc với mình rằng tất cả những điều này đều có thật. Quyết định không đánh thức cô, anh lái xe đến một khu vực tách biệt. Cho đến khi chỉ còn có hai người, anh hôn cô đầy khát thèm. Anh không thể kiềm chế mình được nữa, anh quá nhớ cô!

Lạy Chúa lòng lành!
Con cám ơn Người đã cho con gặp cô ấy lần nữa!
Jin Young, tình yêu của con ...
Tình yêu duy nhất của con.


Anh hạ lưng ghế cô nằm xuống để cô ngủ thoải mái hơn. Anh cởi áo khoác đắp cho cô. Khi anh nghiêng người để đắp áo cho cô, mũi anh chạm vào cô. Anh say sưa hít thở mùi hương cô, âu yếm vuốt ve cánh tay trần của cô.

Thiên thần của anh, em đã trở lại.
Xin đừng bao giờ rời xa anh nữa.
Em có biết anh không thể sống thiếu em?
Em có biết anh yêu em điên cuồng thế nào không?
Em có biết không? Em có biết không?

Giờ đây trong mắt em anh chỉ là một người xa lạ...
Cũng không sao.
Thật sự không sao.
Chỉ cần cho anh yêu em ... Tình yêu của anh.