8 tháng 3, 2012

Đêm Nay (2)

- Phần 2 -

Đêm.

Dong Hyuk ngồi trong bóng tối, suy nghĩ. Cô đã nhớ lại những gì? Cô sẽ có thể nhớ những gì? Nếu cô ấy có lại trí nhớ cô có quên anh không?

Anh nhấp một ngụm whisky, chất lỏng cay nồng ấm áp đi qua họng làm dịu trái tim anh. Cô đột nhiên xuất hiện bên cạnh và tựa người vào anh. Cô lấy ly rượu trên tay anh và uống cạn trước khi anh kịp ngăn cô lại. Nước mắt của cô trào ra, tiếp theo là cơn ho khủng khiếp làm cô nghẹt thở. Rượu quá nóng quá cay.

Anh cảm thấy đau trước sự khó chịu của cô. Anh kéo cô vào vòng tay anh dịu dàng và ép môi mình trên môi cô, cố hút cái chất lỏng nóng bỏng còn lại mà cô không dám nuốt. Anh liếm môi và lưỡi của cô, cố gắng làm sạch những giọt rượu còn lại. Thật ngọt ngào và thích thú khi chạm vào môi và lưỡi của cô.

Cô bắt chước hành động của anh, trượt lưỡi của mình giữa đôi môi vào miệng của Dong Hyuk. Cô cẩn thận khám phá từ từ. Trái tim của Dong Hyuk như bị bóp nghẹt thô bạo. Anh biết cô không có kinh nghiệm nhưng những gì cô làm đã làm rung chuyển và khuấy động trái tim anh. Anh hôn cô sâu và dịu dàng.
Từ lúc đó anh biết anh đã yêu cô.

Nỗi khát khao đốt cháy anh. Anh trút bỏ áo quần của anh và của cô. Anh khám phá làn da trẻ con mềm mại của cô với đôi tay run rẩy, trượt bàn tay rộng trên thân thể cô và hôn lên từng vùng thịt da. Anh
như say còn cô run rẩy trong tay anh. Cô yếu đuối và mềm mại cho phép anh tự do lần tìm đến mọi nơi trên thân thể cô. Anh vuốt ve vùng thân thể riêng tư nhất của cô và nghiến ngấu cô bằng đôi môi đầy thèm khát. Cô ấy là thiên thần được trao tặng cho anh, an ủi trái tim anh, một trái tim đã cô đơn quá lâu. Nhờ cô trái tim và tâm hồn cằn cỗi khô héo như sa mạc của anh đã thành một ốc đảo xanh tươi.

Cô là nữ thần của anh. Anh muốn cô. Anh rất muốn cô.

Cả người cô co giật và lắc lư từ bên này sang bên kia, vui thú xác thịt làm cô rên rỉ. Niềm vui thú đó thật xa lạ với cô, một cảm xúc sắc nét và mãnh liệt đến nỗi giống như đau đớn, cô cắn vai anh. Cơn đau khiến anh dừng lại. Anh buông cô. Anh cần phải tắm nước lạnh để dập tắt ngọn lửa ham muốn.

Sau khi tắm xong anh đến bên cạnh giường ngắm cô. Cô khỏa thân nằm đó, đã ngủ
rồi. Ánh trăng len vào phòng từ chiếc rèm cửa phủ nửa chừng trải ánh bạc trên người cô. Làn da thạch cao mịn màng của cô mờ đi trong ánh trăng. Cô giống như một nữ thần. Nữ thần của anh.

Anh không rời mắt khỏi cô một phút giây nào, như thể dán chặt vào từng hướng nhìn của cô. Anh muốn được nghe cô gọi tên mình, anh bắt đầu dạy cô nói chuyện. Anh muốn nghe giọng nói của cô khi anh đi làm, anh dạy cô sử dụng điện thoại. Anh cũng thuê một người giúp việc để chăm sóc cô vào ban ngày. Anh cố gắng không nhận những việc buộc anh phải rời khỏi New York.

Một lần, Leo nghe lỏm được cuộc trò chuyện của Dong Hyuk với cô và ông hoàn toàn đầu hàng, "Ông Chủ, anh có thực sự hiểu những gì cô ấy nói không?"

"Ừmm."

Đó không phải là  một câu trả lời và Leo vẫn tiếp tục hỏi "Gì vậy? Cô ấy đã nói gì? "

"Cô ấy nói cô ấy nhớ tôi. Cô ấy muốn tôi về sớm hơn. "

Leo lắc đầu, "Thua anh rồi!"…




Nhìn hợp đồng tr
ên tay, giọng nói Dong Hyuk lạnh như băng "Không phải tôi đã nói sẽ không nhận các vụ ở ngoài New York rồi sao?"

"Ông Chủ, thỏa thuận này đã được thực hiện một năm trước đây. Anh đã ký hợp đồng, không có cách nào cho chúng ta rút đâu! "

Dong Hyuk thở dài. "Khi nào chúng ta đi?"

"Sáng sớm ngày mai."

Dong Hyuk vừa về tới mở cửa trước nhà cô đã chạy đến bên anh với đôi chân trần. Cô hướng môi về phía anh và bắt đầu nồng nhiệt hôn lên cổ và mặt anh. Cô cố để nói cho anh biết cô rất nhớ anh. Anh vuốt ve mái tóc óng mượt của cô và nói: "Anh biết, anh biết. Anh cũng rất nhớ em. "

Sau bữa tối anh ngồi ôm cô trên ghế sofa. Anh vuốt ve mái tóc cô, mái tóc cô đã mọc dài hơn, mềm mại và sáng bóng như lụa đen. Anh nhìn vào đôi mắt đẹp, trong veo hồn nhiên của cô. Anh nói chậm rãi.

“Anh sẽ đi xa vài ngày. Em phải ở nhà đợi anh như một cô gái ngoan nhé. Anh sẽ nhờ chị giúp việc ngủ lại khi anh vắng nhà. Anh sẽ về ngay khi xong việc "

Cô biểu hiện đã hiểu những gì anh nói và rồi nước mắt dâng lên trong mắt cô. Cô bắt đầu lẩm bẩm.

"Ngoan, đừng khóc. Anh hứa anh sẽ về nhanh. "

Cô vùi đầu vào cổ anh, những giọt nước mắt cô rơi từ cổ xuống ngực đốt cháy trái tim Dong Hyuk. Anh lau nước mắt và an ủi cô bằng những nụ hôn thật dịu dàng. Nước mắt vẫn quanh mi cô ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.

Ngày hôm sau Dong Hyuk đi trước khi trời sáng. Những ngày tiếp theo sau đó, cả Dong Hyuk và Leo đều thấy dài như cả năm. Leo cảm thấy như ông đang làm việc với một người mất trí.


Khi có thời gian Dong Hyuk liền gọi về nhà cho cô. Các cuộc nói chuyện luôn luôn rất dài, tràn ngập những nụ hôn và những lời lẽ âu yếm. Thời gian rãnh còn lại không gọi điện thoại, Dong Hyuk uống café liên tục và hút thuốc rất nhiều. Kéo dài thời gian làm việc, họ bắt đầu lúc 8:00 sáng và làm việc không ngừng cho đến nửa đêm. Leo nghĩ ông sẽ chết vì kiệt sức. Còn Dong Hyuk thì đôi mắt ngầu đỏ và chỉ trong vài ngày anh sút cân trông thấy. Hầu như lúc nào anh cũng suy nghĩ về cô và luôn cảm thấy bồn chồn. Cuối cùng, công việc của mười ngày đã được hoàn tất trong vòng một tuần. Họ sẽ về nhà vào ngày mai.

 "Ông Chủ, người giúp việc của anh gọi!"

Tim Dong Hyuk như ngưng đập khi anh nghe Leo gọi. Trước khi đi, anh đã nói với người giúp việc liên lạc với anh nếu có bất cứ điều gì xảy ra. Tuy nhiên, anh đã gọi về nhà nhiều lần trong ngày nên không cần chị gọi cho anh. Anh quản lý mọi việc trong nhà bằng cách điều khiển từ xa. Leo biết đã có chuyện gì đó khi nhìn thấy mặt Dong Hyuk tái xanh. 

 Dong Hyuk cầm lấy ống nghe, "Alô ? Alô? "
Anh chỉ có thể nghe tiếng thở nặng nề từ phía bên kia đường dây. Dong Hyuk
lo lắng.

" Shin Dong Hyuk đang nghe. Nói đi! Alô? Có chuyện gì thế? "
" Dong… Dong... Dong Hyuk.”

Đó là cô, cô gọi tên anh! Dong Hyuk rất vui mừng, thực ra những gì mà những từ này mang lại cho anh còn có ý nghĩa hơn cả hạnh phúc.

"Thưa ông, cô muốn tôi gọi cho ông. Không có chuyện gì xảy ra ở nhà đâu, xin ông đừng lo lắng ", người giúp việc trấn an anh qua điện thoại.

Leo thấy biểu hiện của Dong Hyuk thay đổi, từ nghiêm trọng, cứng nhắc, ngạc nhiên rồi giống như anh sắp bật khóc.

"Có chuyện gì thế?"
"Không, không có gì! Cô ấy gọi tên tôi. Cuối cùng, cô ấy gọi được tên tôi! "
"Thế à? Chúa ơi, Ông Chủ, anh làm tôi hết hồn!" Leo gãi đầu hoài nghi....


Trên chuyến bay trở về New York, khuôn mặt Dong Hyuk luôn treo một nụ cười nhẹ nhàng. Khuôn mặt đẹp trai và vóc dáng hoàn hảo của anh thu hút sự ngưỡng mộ của các tiếp viên. Leo ngầm để ý anh và than thở.

"Chàng trai vàng của Wall Street đã trở thành một cậu bé ngớ ngẩn, Anh ta chỉ còn thời gian dành cho người phụ nữ nhặt ngoài phố về."

Khi anh về tới nhà đã rất muộn. Anh vào phòng cô, thiên thần của anh đã ngủ say. Anh đi tắm rồi nhẹ nhàng trườn vào trong chăn với cô, thật khẽ để không làm cô thức giấc. Anh từ từ kéo cô về phía anh. Anh hít mùi hương và vuốt ve thân thể cô khi anh đặt những nụ hôn lên tóc cô. Tình yêu của anh, hãy cho anh ngủ với em đêm nay....

Dong Hyuk nhận ra cô đã đỡ hơn nhiều, ngay cả Leo cũng đã rất ngạc nhiên với tốc độ hồi phục của cô.. Cô đã bắt đầu nói được một số cụm từ đơn giản và thậm chí cả câu. Cô đã biết cười. Dong Hyuk cảm thấy bất cứ khi nào cô ấy mỉm cười với anh, trái tim của anh như ngừng đập. Anh chưa bao giờ thấy ai có nụ cười đẹp như thế. Nụ cười làm anh ngưng thở. Anh dường như chỉ có thể tìm thấy giá trị đích thực của mình với cô. 

Đó là một ngày chủ nhật.
Dong Hyuk và Leo phải đi làm vì một vụ phức tạp bất thường. Leo bước vào phòng của Dong Hyuk, anh không có ở đó, nhưng ông nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi nghỉ khá thoải mái trong ghế sofa của Dong Hyuk. Cô mặc một bộ váy màu hồng tro duyên dáng làm nổi bật làn da trắng. Bên dưới chiếc váy ôm lộ ra đôi chân dài mảnh dẻ và quyến rũ. Mái tóc đen của cô mềm mại và óng mượt. 

 "Cô là ai? Cô có vào nhầm chỗ không? "

Văn phòng của Dong Hyuk không bao giờ có phụ nữ đến tìm, ngoại trừ là khách hàng. Cô cúi đầu không trả lời ông. Thực ra cô ấy thậm chí không nhìn lên khi ông bước vào phòng, chỉ khi Leo cúi thấp đầu xuống nhìn mới nhận cô đang mang tai nghe và dường như nghe nhạc.

Ông nhẹ nhàng tháo một bên tai nghe và lập lại câu hỏi. Cô nhìn lên ngạc nhiên. Bây giờ đến lượt Leo ngạc nhiên, cô gái đẹp như một bông hoa. Cô nhìn ông mỉm cười. Leo hít một hơi thật sâu. Vẻ đẹp trước mặt ông là ai thế? Đúng lúc đó Dong Huyk bước vào. Cô gái cười thật tươi khi nhìn thấy anh. Dong Huyk đi thẳng đến cô và hai người trao nhau một nụ hôn sâu và thân mật.

Leo chưa bao giờ thấy Dong Huyk cư xử thân thiết với bất kỳ một người phụ nữ nào.

“ Đây là …. Đây là…cô ấy sao? Cô ấy là…. Jin Young?”  “ Đây là con thú nhỏ tôi đã gặp trong bệnh viện vài tháng trước phải không?

Dong Huyk vẫn ôm cô trong khi anh giới thiệu, “Đây là ông Leo” 

Cô bẽn lẽn nói, “ Chào…chào ông, ông có khỏe không ?”

“Chào cô.”

Dong Huyk không thể nhịn được cười khi nhìn vẻ ngạc nhiên trên mặt của Leo. Anh cúi xuống cô dịu dàng nói, “Hãy ngoan nhé, em đợi anh một chút. Anh sẽ xong ngay thôi.”

Dong Huyk đã mua hai vé xem hòa nhạc, anh biết cô sẽ rất thích. Trước buổi hòa nhạc anh đã chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ để cô khỏi đói. Khuôn mặt nhỏ bé của cô rạng rỡ và đôi mắt sáng lấp lánh khi nhìn thấy hộp bánh. Cô ăn đầy thích thú trong khi anh chỉ ngồi ngắm cô. Sau khi cô ăn xong anh ôm eo cô đi vào nhà hát.  Anh chưa từng có hạnh phúc như thế. Anh sợ những vị thần sẽ ghen tị và sẽ bắt cô ấy đi mất. Anh siết chặt vòng ôm của mình trong vô thức.

Dong Huyk để ý một người phụ nữ ở hàng ghế trước mặt. Đó là một phụ nữ châu Á. Cô ta trố mắt nhìn Jin Young khi vừa nhìn thấy cô ấy và ngay cả khi họ đã ngồi vào ghế cô ta vẫn tiếp tục quay lại để nhìn cô, cô ta cũng nhìn cả Dong Huyk. Anh cảm thấy như có một ánh đèn thật chói trước mặt làm cho anh cực kỳ khó chịu.

Khi buổi hòa nhạc kết thúc anh nhanh chóng kéo Jin Young ra khỏi nhà hát. Người phụ nữ châu Á đó đuổi theo và kéo Jin Young mạnh đến nỗi cô suýt ngã. Dong Huyk kịp giữ cô ấy lại và bước tới đứng trước cô như để che chắn cho cô.

Người phụ nữ châu Á nói bằng một giọng khá to, “Jin Young phải không? Jin Young mình đây.  Lee Soon Jung đây, cậu đã ở đâu vậy? Tụi mình đã tìm cậu muốn điên luôn, cậu đã mất tích rất lâu!” 

Giọng cô ta rất sắc và cao, Jin Young không nghe rõ cô ta nói gì, chỉ thấy sợ hãi vì náo loạn. Cô trốn đằng sau Dong Huyk và thậm chí bắt đầu run rẩy. Dong Huyk đưa tay ra để ngăn bàn tay của người phụ nữ đang cố gắng để kéo Jin Young từ sau lưng anh. 

Anh cao giọng, “Cô điên rồi, cô nhìn nhầm người rồi. Đây là vợ tôi, không phải người mà cô nói đâu!”

Anh nhìn chằm chằm vào cô ta một cách dữ tợn. Lee Soon Yung hơi lùi lại vì thái độ thù địch của anh. Dong Huyk quay qua bế xốc Jin Young lên rồi vội vã đưa cô ra khỏi nhà hát. Trên đường về nhà chiếc Jaguar chạy hết tốc độ. Jin Young vẫn còn sợ, gương mặt cô tái xanh.

 

Đêm đó Dong Huyk thức giấc bởi tiếng rên của cô. Cô bị sốt cao, anh phải đưa cô đến bệnh viện. 

“ Cô ấy đã từng bị chấn động, cho đến khi hoàn toàn hồi phục cô ấy sẽ không chịu được kích động hoặc lo sợ. Điều này có thể dẫn đến bệnh tái phát.”. 

Dong Huyk tự trách mình đã không chăm sóc cô đàng hoàng.

... 

 “Anh Shin, tôi nhận được một cuộc gọi từ đại sứ quán Hàn Quốc cách đây vài tuần. Đại sứ quán cũng đã gửi người tới văn phòng để tìm cô Seo Jin Young”. Leo thở dài.

“Tôi biết cảm xúc của anh như thế nào, nhưng tôi không thể trì hoãn lâu hơn.  Tôi đề nghị anh chuyển cô ấy đến một bệnh viện khác để tiếp tục điều trị hay…hay đi càng xa càng tốt.”

Cả người Dong Huyk cứng đờ, anh bắt đầu toát mồ hôi lạnh. 

...







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét