22 tháng 3, 2024

Đêm nay (46- Cuối)

Phần 46

Đêm nay vầng trăng thật nhợt nhạt. Chỉ có những ngôi sao rực rỡ thắp sáng bầu trời đêm.

Bên trong xe, sự im lặng gần như điếc tai. Sự yên tĩnh đến mức khiến người ta càng nhận ra những âm thanh nhỏ nhặt nhất xung quanh. Những âm thanh này kết hợp với nhau tạo ra một loại tiếng ồn khá kỳ dị, đến mức nó khơi dậy trong anh sự lo lắng không thể giải thích được, thậm chí là bất an.

Dường như có chuyện gì đó đã xảy ra, chuyện gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Anh nhấn ga và chiếc xe màu bạc tăng tốc giống như một con cá mập lao về phía trước trong đại dương, lao về phía lâu đài của nó dưới đáy biển sâu. Anh cần kiểm tra xem mọi thứ ở nhà có ổn không.

 Ngôi nhà anh nép mình trên vùng đất cao sẫm tối trong đêm. Chỉ có vài ngọn đèn được bật lên nhưng nhiều nơi vẫn tối om giống như đang ngủ say, bóng tối tối đến mức dường như màu trắng đã hoàn toàn quên mất nó.

Cơn gió đen len lỏi qua khu vườn, lướt đi trong đêm. Ngay cả những bông hoa từng cong mình về phía mặt trời một cách kiêu hãnh vào ban ngày cũng che giấu vẻ đẹp của chúng, màu sắc rực rỡ trở nên rụt rè và yên tĩnh trong đêm. Ngay bên cạnh những bậc thang dẫn lên nhà, những bụi cây được cắt tỉa hoàn hảo thì thầm khi gió đêm thổi qua. Những chiếc lá đung đưa và lay động theo gió, giống như những người gác đêm với thanh kiếm chặn mọi hạnh phúc, niềm vui xâm nhập vào nhà, cungc như để canh giữ những người đã bước vào địa ngục không quay trở lại ánh nắng mặt trời.
Anh không để tâm đến chiếc xe đang gầm lên vì tốc độ cao, không do dự dù chỉ một giây chỉ muốn về nhà thật nhanh. Anh dừng xe thật gấp và bước ra khỏi xe. Anh dựa vào thân xe nóng bỏng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không trăng tối đen.

Rồi anh nhìn về phía ngôi nhà, trên tầng hai bên trái, một căn phòng có ban công xung quanh. Nơi đó cũng tối sẫm. Cô đã ngủ rồi!
Đêm đó, là một đêm rất đặc biệt. Những ngôi sao treo lơ lửng trên bầu trời, lấp lóe yếu ót như từ rất xa, quá xa. Bóng tối dường như đã chiếm quá nhiều không gian trên bầu trời, nhấn chìm nó trong màn đêm.
Cơn gió lạnh lướt qua mặt làm anh rùng mình.

Anh bước lên bậc thềm, đưa tay mở cánh cửa màu ngà canh gác và bảo vệ ngôi nhà của mình. Cánh cửa mở ra một căn phòng ấm áp, vẫn thân thương như xưa.

Đèn tường được thắp sáng, chúng phát ra ánh sáng dịu nhẹ và giúp thắp sáng con đường trước mặt anh. Tấm thảm trải dài từ hành lang đến cầu thang mang đến cảm giác mềm mại cho đôi chân. Mọi thứ vẫn bình yên và tĩnh lặng, không có gì thay đổi. Anh khẽ thở dài tự hỏi hôm nay mình bị sao vậy.

Ngay từ lúc anh rời khỏi nhà vào buổi sáng, anh đã rất mất tập trung. Anh không biết tại sao, nhưng dường như có điều gì đó quấy nhiễu trái tim anh cả ngày. Một điều gì đó khang khác, không đúng.

Bây giờ đã quá muộn rồi, cô chắc đã ngủ say.
Anh đi qua hành lang dài rồi lên tầng trên.

Giày anh chạm trên sàn gỗ vang thành tiếng. Tiếng bước chân anh trong ngôi nhà quá yên tĩnh càng nghe rõ.  

Anh cố gắng làm nhẹ bước chân của mình, cố gắng kìm nén niềm háo hức được gặp cô.
Anh tới đầu cầu thang, đã nhìn thấy tầng hai và cảm thấy gần gũi với cô hơn nhiều.
Cuối cùng, anh đã đến được nơi cô ấy ở. Từng bước một, anh đến gần và gần hơn căn phòng thứ hai bên phải, rồi xoay tay nắm cửa phòng cô.

Đó là một đêm không trăng, những ngôi sao hắt ánh sáng yếu ớt vào phòng qua rèm cửa. Anh không thể nhìn rõ cơ thể trên giường, anh chỉ nhìn thấy bóng mình cao dài trên sàn nhà. Cái bóng mờ ảo đó như mang đầy cô đơn. Nhưng bây giờ anh đang cười. Đó là vì tình yêu của anh đang ở ngay trước mặt. Dù cô ấy đang ngủ như nàng công chúa trong tháp ngà, nhưng cô đã ở đó.
Anh không còn cô đơn nữa! Chừng nào anh còn có thể ôm cô, tất cả những lo âu và căng thẳng trong ngày sẽ tan biến.
Căn phòng có mùi hương ngọt ngào của cô. Anh chầm chậm đi về phía cô. Chăn gối trên giường nhô cao, bao bọc lấy cô.
Anh bước chậm lại khi đến gần giường. Anh cố gắng thư giãn, anh không muốn đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể của mình trên giường sẽ đánh thức cô bất ngờ. Anh lắc đầu khi ngồi xuống giường thật khẽ. Nhưng dường như anh không làm phiền giấc ngủ của cô vì không có bất kỳ chuyển động nào với hình dáng đang ngủ trên giường.
Cô trùm chăn thật kín và đang ngủ say. Anh thậm chí không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô, khuôn mặt anh khao khát được nhìn thấy cả ngày. Nếu không phải vì anh biết cô thích ngủ như thế, anh sẽ biết cô không có ở đó.

Có lẽ anh nên rời khỏi phòng cô, để cho cô ngủ. Nhưng anh không thể kìm nén được tình yêu anh dành cho cô. Anh cần phải gặp cô!

Anh đưa tay nhẹ nhàng kéo tấm chăn. Tấm chăn từ từ mở ra  để lộ một khoảng trống.
Anh cảm thấy tim mình thắt lại. Cô không ở trên giường! Cô không có ở đó!

Anh kéo chăn ra, lần này thật mạnh và ném chúng sang một bên. Anh không thể tin được.
Anh vuốt ve ga trải giường, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô đã ngủ ở đó. Không có hơi ấm, không có thân nhiệt. Chiéc giường lạnh lẽo! Cô ấy không phải mới đi đâu đó, cô đã rời đi từ lâu rồi!

Tại sao? Tại sao em không ở đây? Em đang ở đâu? Em đi đâu rồi?

Nỗi lo lắng bồn chồn anh cảm thấy cả ngày trở lại mạnh mẽ. Có lẽ sự buồn nôn mà anh cảm thấy cả ngày thực sự là một điềm báo! Đã quá muộn rồi cô ấy có thể ở đâu? Không được! Anh không dược quá căng thẳng và lo lắng! Anh phải bình tĩnh! Phải thật bình tĩnh để suy nghĩ! Cô có thể ở tầng dưới trong phòng khách? Lúc vội vã lên lầu, anh không chú ý đến phòng khách tối. Đúng! Cô ấy phải ở đó!

Anh đứng dậy ngay lập tức. Cơ thể cao lớn vững chãi của anh bước rất nhanh ra khỏi phòng, anh không bận tâm đến tiếng bước chân ồn ào khi anh vội tìm cô. Anh chạy suốt quãng đường xuống cầu thang. Khoảng cách rất ngắn mà dài như một cuộc đua marathon.

Tim anh vẫn đập thình thịch như điên khi anh xuống đến tầng trệt của ngôi nhà. Anh bước nhanh qua hành lang vào phòng khách rộng rãi. Tất cả đồ đạc đều ở đúng chỗ nhưng cô không có ở đó!

Đến lúc đó, anh lo lắng đến trái tim anh như bị đốt cháy.

Tại sao?
Cô ấy đang ở đâu?
Chuyện gì đã xảy ra hôm nay?

Khi anh gọi về nhà vào buổi trưa, anh không nghe thấy bất cứ điều gì không ổn.
Stella nói cô ở trên lầu cả buổi sáng. Nhưng đã quá muộn và không có phòng nào sáng đèn. Vậy, cô ấy ở đâu?

Anh điên cuồng tìm kiếm tất cả các phòng khác trong nhà. Không! Không có cô ở đâu hết!
Anh mở cánh cửa dẫn xuống tầng hầm! Không, cô không thể ở đó!
Nhưng anh không ngần ngại bước vào bóng tối. Đèn trong tầng hầm bật lên ,khu vực lưu trữ này không được thông thoáng, không khí ngột ngạt. Anh chỉ thấy những thùng giấy và những chiếc hộp xếp thành hàng ở mọi nơi. Không có sự sống nào ở đây! Anh không thể nghĩ cô có thể ở đây!

Nhưng vậy thì cô nên ở đâu? Ở đâu? Cô ấy đang ở đâu?

Ở góc khác, anh nhìn thấy những đường ống nặng nề của hệ thống sưởi trong mùa đông. Chúng phân nhánh và hướng lên như bàn tay cố gắng nâng vật nặng phía trên. chúng truyền hơi nóng đến một góc ở tầng trệt rồi lại đi qua trần nhà lên tầng hai.

Tầng hai! Đúng rồi, cô ấy chắc chắn là đang học! Mình thật ngu ngốc. Tại sao mình không nghĩ ra ngay chứ?

Một lần nữa, với những sải chân lớn vội vã, anh lên cầu thang trở lại tầng trệt. Không có gì trên tần đó, nên anh đi thẳng lên cầu thang. Ôi Chúa ơi! Sao nhà anh lại có rất nhiều cầu thang như vậy! Anh còn chạy nhanh hơn khi tăng tốc lên tầng hai và cuối cùng, anh ta đang đứng trước phòng sách.

Anh hít một hơi thật sâu! Đúng! Cô ấy phải ở trong đó! Cô ấy chắc đã ngủ thiếp đi!
Anh đặt tay lên tay nắm cửa, anh thấy không còn  căng thẳng và môi anh nở nụ cười. Hệ thống báo động trong nhà vẫn còn nguyên vẹn, thật không có lý do gì cho nỗi lo lắng điên cuồng của anh! Cô ấy phải ở trong phòng sách!
Ôi Chúa ơi! Anh phải cho cô một cái ôm thật chặt, thật chặt! Anh sẽ hôn cô cho đến khi cô hết hơi!

Cô thật nghịch ngợm! Cô không bao giờ để ý là tôi lo lắng cho cô đến thế nào. Cô luôn không biết tôi lo lắng cho cô đến mức nào! Bản lề cửa hơi khô dầu phát ra âm thanh khi anh mở cửa. Mặt trăng đã trở lại, xuát hiện từ sau những đám mây tối màu đang tỏa sáng rực rỡ từ trên cao. Những vì sao đã trở nên mờ nhạt trong ánh sáng rực rỡ màu bạc kia. Ánh trăng bao phủ mọi thứ và xuyên qua cửa sổ vào phòng sách.

Phòng sách tràn ngập ánh sáng trắng bạc, anh cảm thấy như đang đứng trong tuyết, như đang giữa mùa đông. Cả căn phòng đều cảm thấy lạnh lẽo. Vẫn không có dấu hiệu nào của cô ấy!

Đôi mắt anh bị hút vào bàn học. Cây vĩ cầm rất đắt tiền đó đang nằm lặng lẽ trên bàn tắm trong ánh sáng trắng.
Bên cạnh, hộp đàn đang mở ra với lớp lót nhung đỏ thẫm bên trong, trông thật nghiêm trang và cô đơn khi ở bên cạnh cây vĩ cầm tuyệt đẹp.

Tại sao cây đàn được lấy ra? Điều đó rất bất thường! Cô chỉ thử cây đàn này một lần! Cô luôn dùng cây đàn của riêng mình khi luyện tập hàng ngày! Tại sao cây đàn được lấy ra đẻ ở đó?
Tất cả những điều này có nghĩa là gì?

Cuối cùng cô ấy có nhớ lại gì không? Cô ấy nhớ lại những gì? Cô ấy đã đi rồi? Cô ấy đã bỏ đi sao?
Thì ra, cuối cùng cô đã bỏ đi mà không nhìn lại, đó có phải là những gì đã xảy ra?

Tại sao? Tại sao! Tại sao cô ấy bỏ đi mà không nói gì cả?!

Không! Không thể để cho cô ấy đi như thế! Phải tìm ra cô ấy!
Có thể nào cô ấy đi đến khách sạn không? Cô ấy không ở đây thì chỉ có thể ở khách sạn, phải không?!
Anh phải tìm cô! Anh có thể giải thích! Anh có thể giải thích mọi thứ với cô!

Những ngón tay thon dài của anh chạm nhẹ vào cây vĩ cầm. Thân đàn láng mịn làm anh nhớ đến đôi má cô mềm mại. Nhớ đến mái tóc óng mượt của cô trong những ngón tay anh. Anh nhớ cô rất nhiều, thậm chí ngón tay anh cũng nhớ cô!

Tình yêu của tôi! Có phải em thật sự đã rời khỏi tôi? Chỉ như vậy thôi sao?

Anh cảm thấy đau nhói trong lòng!
Anh đặt cây vĩ cầm trở lại hộp rồi đóng lịa.  Anh tắt đèn trong phòng, căn phòng cuối cùng anh có thể có cơ hội tìm thấy cô. Và anh cũng đang tắt đi hy vọng cuối cùng của mình.

Anh dựa vào tường, kiệt sức. Thở dài! Anh không thể nghĩ đến điều gì để xoa dịu, để tự an ủi chính mình.

Ánh đèn từ hành lang rất yếu, toàn bộ hành lang thật ảm đạm và buồn tẻ.
Mọi thứ trông thật vô hồn, thật tối tăm!

Đột nhiên, anh không thể chịu đựng được nữa. Anh cảm thấy như một phần cơ thể anh bắt đầu héo rũ.
Rồi một phần khác, rồi một phần khác. Cho đến khi cảm giác như mọi thứ trong anh đều tàn úa.


Anh cúi mặt đứng ở đầu cầu thang đầu, phía sau anh là dãy hành lang tăm tối. Đến lúc phải đi. Nhưng anh không còn sức để xuống cầu thang mà anh cũng không thể ở đó. Ngôi nhà đã như khong còn ý nghĩa gì khi không có cô.

Cô hẳn đã bỏ đi sau khi người giúp việc ra về.

Cô hẳn đã hoàn tất nhưng gì cô cần làm trước đó.

Cô hẳn đã gọi một chiếc taxi...

Anh nhấc chân bước bước đầu tiên xuống cầu thang. Anh vẫn mải suy nghĩ, liệu anh có còn cơ hội gặp cô không? Và bao lâu trước khi cô rời New York?

...

Đằng sau anh, ngay cuối hành lang phát ra một tiếng động. Anh dừng bước. Âm thanh đó là gì? Anh có trán tĩnh. Tiếng động đó dường như phát ra từ cuối hành lang. Đó là...
Có phải cô ấy không? Có thể là cô ấy không? Hay chỉ là trí tưởng tượng của anh mà thôi? Là ảo giác sao?

Có thể là khi anh quay lại nhìn, tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là bức tường tối dọc hành lang? Để rồi anh sẽ vỡ tan trong thất vọng!
Nhưng anh có thể cảm thấy có ánh sáng lưng anh! Trái tim anh bắt đầu đập dữ dội! Trong một chuyển động chậm, anh quay người lại.

A! Cô không bỏ đi! Cửa phòng anh mở ra, cô  đang đứng ở đó! Mái tóc rối của cô ấy bồng bềnh quanh vai. Khuôn mặt cô mềm mại dịu dàng. Gió mùa hè qua cửa sổ thổi đến nơi cô đứng. Cơn gió vuốt ve cô từ phía sau và nâng đường viền của chiếc váy ngủ của cô như những gợn sóng.
“Em đã chờ anh rất lâu.” Cô nói.

Anh nhắm cả hai mắt rồi lại mở ra. Mắt anh đã đong đầy lệ.

Cô vẫn đứng đó, qua màn nước mắt anh có thể nhìn thấy cô. Ánh trăng phía sau cô càng lúc càng sáng hơn như có thể thắp sáng toàn bộ bóng tối!

Em yêu! Cuối cùng em đã nhớ ra anh? Em đã nhận ra anh phải không? Em đang đợi anh phải không? Anh cũng đã chờ em rất lâu, quá lâu! Cuối cùng anh đã tìm thấy em!

Anh không quan tâm đến việc có em sẽ khó khăn như thế nào, anh chỉ muốn ở bên em! Anh sẽ làm mọi thứ để vượt qua mọi trở ngại!

Anh chỉ muốn ở bên em! Anh không còn cô đơn nữa! Anh muốn nắm tay em và sống phần còn lại của cuộc đời chúng mình! Hãy cùng nhau bước tới tương lai, bước tới ánh sáng!

Anh sẽ ôm em trong ánh trăng! Anh sẽ ôm em thật chặt! Anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh một lần nữa! Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa!

Bây giờ không có khoảng cách giữa hai người. Khi anh kéo cô sát vào anh, anh chưa bao giờ có được niềm hạnh phúc như vậy trong cả cuộc đời!

- Hết_-

Đêm nay (45)

Phần 45

Cô dự định làm một cái gì đó ngày hôm nay. Trái tim cô lo lắng hơn bao giờ hết; Cô cảm thấy nôn nóng đến nỗi như có những con kiến ​​bò khắp trái tim cô ...

Cô dậy sớm hơn bình thường rất nhiều và nhìn thấy đôi mắt khó hiểu của anh. Khi đang tập đàn violin trong phòng khách, cô lặng lẽ đếm ngược thời gian chờ anh rời khỏi nhà đi làm. Mấy ngày nay, anh thường ra khỏi nhà rất muộn. Cứ như anh muốn chiếm trọn thời gian của cô vậy!

Từ tối hôm trước, cô đã vạch ra một kế hoạch hoàn hảo và cảm thấy vô cùng hài lòng với chính mình. Lông mày anh nhướn lên nghi ngờ khi anh hỏi cô.

 “Sao em vui vẻ quá vậy? Vì em sắp được về nhà sao?”

Chẳng phải cô ấy ít nhất cũng sẽ hơi buồn khi phải rời xa anh sao? Từ những gì Stella nói với anh về tình trạng chân của cô, anh chắc cô có thể rời đi vào ngày như đã định.

Trái tim anh trở nên u ám ngay lúc đó, anh biết anh sẽ sớm phải đối mặt với nỗi đau nhớ cô khi cô ra đi. Nhưng... kẻ vô ơn này lại không hề tỏ ra buồn bã, mà thật ra cô đã tươi cười rạng rỡ suốt đêm.

Trong khi cô dường như không thể ngăn được niềm vui thì anh lại cảm thấy rất buồn và tuyệt vọng.

Đêm trước, anh ngồi trên ghế sofa chắp hai tay vào nhau khi nhìn theo bóng lưng cô.

“Khi về Hàn Quốc, em có nhớ anh không?”

Thiên thần của anh! Anh sẽ nghĩ về em từng giây từng phút. Anh thậm chí không thể tưởng tượng được mình sẽ sống như thế nào nếu không có em.

Cô đang ngồi trên tấm thảm ngay trước mặt anh. Cô đặt mảnh ghép hình trên tay xuống và mỉm cười quay sang anh.

“Còn anh thì sao? Anh sẽ nhớ em chứ?"

Frank! Em sẽ tìm ra quá khứ mà mọi người đã cố giấu em. Có phải... anh cũng ở trong quá khứ bị lãng quên của em không?

Anh buông tay ra và bắt đầu xoa xoa thái dương. Đầu anh bắt đầu đau và sự đau đớn hiện rõ trong mắt anh.

 “Không có giây phút nào mà anh không nghĩ đến em.”

Em sẽ rời xa anh một lần nữa. Có cách nào để ngăn em rời xa anh không? Em có biết không, em có biết rằng dù em ở đâu, anh vẫn không ngừng tìm kiếm em. Dù em ở đâu, anh chỉ muốn nghe giọng nói của em. Anh sẽ luôn tự hỏi em đang làm gì vào bất kỳ lúcnào.

 Cô quay người hoàn toàn về phía anh, nhưng không ngẩng đầu lên nhìn anh. Những ngón tay của cô lướt nhẹ qua trò chơi ghép hình trên thảm khi cô thì thầm.

 "Ồ, thật ra..."

Người yêu New York của em! Em sẽ nhớ anh, em sẽ nhớ vòng tay ấm áp và mạnh mẽ của anh. Và em sẽ nhớ những nụ hôn nồng nàn của anh!

Anh hơi cúi đầu xuống và chôn đầu mình vào giữa hai bàn tay. Anh đưa mắt nhìn cô qua kẽ ngón tay, người phụ nữ anh yêu. Khi anh nói, giọng anh hơi khàn,

"Em sẽ liên lạc với anh chứ?"

Tại sao anh lại hỏi em? Sao anh không tin tưởng em? Anh luôn tàn nhẫn với em như vậy!

Một thoáng tinh nghịch lóe lên trong đôi mắt to trong veo của cô. Nhưng cô vẫn cúi đầu và tiếp tục vẽ đường nét của trò chơi ghép hình một cách vô tâm.

"Không! Em sẽ quên tất cả về anh... Cho đáng đời vì lần trước anh đã quá hung dữ với em!

Không đâu, không thật đâu. Dù em ở đâu, em không thể nào có thể xóa anh ra khỏi tâm trí. Dù em có làm gì đi nữa, em cũng sẽ nhớ anh. Frank!

Khi nghe những lời cô nói Anh cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, anh không thể ngăn trái tim mình run rẩy. Không muốn cô nhìn thấy khuôn mặt đau đớn của anh, anh vùi mặt vào tay anh. :Anh... Anh...” ...

Anh có thể nói gì khác đây? Anh nghĩ đúng rồi. Trong lòng em anh chỉ là một ai đó em có thể quên dễ dàng. Anh chỉ là một người ở New York em biết. Làm thế nào em có thể đối xử với anh như vậy?

Cuối cùng cô cũng nhận thấy hành động kỳ dị của anh. Lo lắng và bất an trỗi dậy trong cô. Cô đứng dậy và đi về phía anh.

Frank!

Ôi không phải đâu! Có lẽ em đùa quá đáng rồi! Em ... Điều em thực sự muốn nói là, em cần thời gian để tìm lại những gì đã mất. Em muốn biết anh có phải là một phần ký ức đã mất của em không. Em cần biết nếu mọi thứ cho dù cuối cùng chỉ là trong trí tưởng tượng của em.

Cô đến bên anh, luồn tay vào mái tóc đen dày của anh. Cô dựa sát vào tai anh thì thầm dịu dàng.

“Em sẽ nhớ anh. Em chỉ đùa thôi."

Em sẽ không quên cảm giác được ôm trong vòng tay anh dịu dàng. Bất cứ khi nào anh ôm em, em đều cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.

Anh dùng hết sức mạnh trong anh ôm lấy giữ cơ thể mềm mại của cô. Hãy để đây là hình phạt cho em! Anh ôm cô thật sát thật chặt, không còn khoảng cách nào giữa hai cơ thể. "Em!"

Em đừng bao giờ đùa độc ác như vậy nữa! Em có vui khi thấy anh buồn không?

Mặt cô bắt đầu đỏ lên. Cô khó thở và bắt đầu thở hổn hển, đồng tử cô giãn ra.

Cô rên rỉ, "Em ... em không thể thở được ..."

Em không thở được! Em không cố ý đâu. Em chỉ đang thử anh thôi!

Anh thả lỏng tay, thay thế cho sức mạnh chiếm hữu vòng ôm anh trở nên dịu dàng. Anh ôm cô đầy yêu thương,  xoa lưng cô thật nhẹ nhàng. Anh dụi đầu vào hõm cổ cô, để mình chìm đắm trong mùi hương ngọt ngào của cô. Hương thơm nhẹ nhàng của cô bao quanh anh như những nốt nhạc… Anh thì thầm như một tâm hồn tuyệt vọng.

“Em đừng nói những lời đùa độc ác như vậy nữa được không?”

Thật sao? Đó chỉ là đùa chơi thôi sao? Cô bé nghịch ngợm! Em... em có thể đừng rời xa anh được không? Em có thể ở bên cạnh anh mãi mãi được không? Em có thể cảm nhận được những giọt nước mắt của anh, phải không?

Cô có cảm giác vai mình hơi ẩm ướt... anh... Tim cô như vỡ ra. “Xin lỗi! Em xin lỗi anh!”

Xin lỗi vì đã làm anh khóc. Frank, em... em sẽ không bao giờ giống cô ấy. Em không giống cô ấy. Em sẽ không bỏ rơi anh một cách nhẫn tâm như vậy.

Giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên bên tai cô. Khuôn mặt anh bây giờ dán sát vào mặt cô, như đang cố xác nhận rằng cô là thật. Anh nhẹ nhàng chạm vào tóc cô, nhưng lời nói lại như một lời nguyền.

“Em không thể trốn tránh anh được!”

Bất kể em đi đâu, anh sẽ tìm kiếm em khắp nơi. Anh sẽ dùng mọi cách để tìm thấy em. Cho dù em ở đâu! Anh sẽ không bỏ cuộc!

Cuối cùng anh cũng miễn cưỡng rời khỏi nhà. Đôi mắt cô dõi theo  bóng lưng rộng của anh biến mất khỏi lối vào và đợi cho đến lúc chắc chắn rằng mình không còn nghe thấy tiếng xe của anh.

Đến lúc hành động rồi!

Cô đi timd Stella, xoa bóp trán, giả như đang đau đầu. “Stella , tôi đau đầu quá. Tôi nghĩ tôi sẽ ngủ một chút, đừng đánh thức tôi. Không được đánh thức tôi, ok? Tôi sẽ đi xuống khi tôi đói.”

Người giúp việc lo lắng. Bà biết Ngài sẽ rất lo lắng mỗi khi Cô không khỏe.

“ Cô đi nghỉ cho khỏe. Tôi sẽ mang nước lên lầu cho cô.”

Cô nhìn biểu cảm trên mặt Stella. Đúng rồi!

Cô đã đi được nửa kế hoạch. Từ vụ khách sạn, cô biết không thể tin Stella. Có một lần cô tình cờ nghe người giúp việc kể cho anh từng chi tiết về hoạt động của cô trong nhà. Cô đã bị sốc khi biết mình bị theo dõi như thế. Vì vậy, cô phải đánh lạc hướng Stella trước. Mỗi khi cô nói với Stella cô bị đau đầu, Stella sẽ không lên lầu hai. Bà sẽ không dám đánh thức cô.

Rời khỏi đôi mắt cảnh giác của Stella, cô biết chìa khóa phòng anh trong ngăn kéo trong tủ bếp. Cô thuận lợi cầm chìa khóa trong tay và bước ra khỏi bếp. Từng bước một, cô rẽ lên cầu thang và lên lầu hai.

Cô đi dọc theo hành lang trên lầu về phía phòng anh nằm ở phía xa. Cánh cửa phòng anh màu trắng, hôm nay cánh cửa trông như đang mời cô bước vào. Khi cô đến gần cửa, bóng trắng trên cửa dường như lấp lánh mời gọi cô.

Thế giới nào tồn tại đằng sau cánh cửa này?

Trong cô đầy háo hức, mong đợi. Cô mỉm cười khi tự hỏi điều gì sẽ chào đón cô sau cánh cửa này. Cô tra chìa khóa chính xác vào lỗ khóa bạc, vừa vặn hoàn hảo!

Cô xoay tay nắm cửa, mở cửa ra bước vào phòng. Căn phòng mang một vẻ u ám ẩm ướt. Cứ như cô đã đi từ ánh sáng ban ngày bước vào bóng tối. Những tấm rèm nặng trĩu che kín, không một chút ánh sáng nào lọt vào.

Chúa ơi, anh thực sự thích ở trong bóng tối sao!

Không khí trong phòng có vẻ hơi nặng nề và mọi thứ đều rất tĩnh lặng.

Cô nghĩ… Căn phòng này có cảm giác như đã lâu rồi không có ai ở. Thật kỳ lạ! Chẳng phải anh là chủ nhân của nơi này sao? Không phải tối nào anh cũng ngủ ở đây sao?

Cô tìm công tắc đèn, cuối cùng cô cũng tìm thấy và bật lên. Ánh sáng tràn ngập căn phòng. Ngay cả khi đèn bật sáng, bầu không khí vẫn hơi u ám.

Cô mỉm cười. Thật ra đây chỉ là một căn phòng hơi lớn một chút với những bức tường màu xám nhạt. Căn phòng in dấu nỗi cô đơn của một người đàn ông. Nụ cười của cô nở càng lớn hơn khi cô nhìn thấy chiếc giường lớn ở giữa phòng. Khăn trải giường có màu hồng nhạt với những cánh hoa như kiểu mà một cô gái trẻ sẽ thích. Trên nền rèm tối và nặng nề, màu hồng phấn ngọt ngào tạo một sự tương phản rõ rệt.

Có một chiếc bàn thấp cạnh giường và cạnh đó là một chiếc tủ lớn hơn. Trên tủ là những con rối với nhiều kích cỡ khác nhau. Từng con rối đều nhìn cô với miệng há ra như ngạc nhiên. Còn có những con búp bê xinh đẹp trong bộ váy ren và tất cả đều nhìn cô với nụ cười rạng rỡ. Chúng giống như đang nói với cô .

"Đã lâu không gặp!"

Cô không nhận ra mình đã thật sự trở thành trung tâm của mọi chú ý ngay khi bước vào phòng. Cô chỉ ngạc nhiên trước sở thích đặc biệt của Frank. Chẳng trách anh lại kiên quyết không cho cô vào phòng mình như vậy.

Dường như cô phải đánh giá anh lại ngay bây giờ... Sở thích của anh thật kỳ lạ! Căn phòng của một người đàn ông chứa đầy những con rối và búp bê!

Trên tất cả đồ nội thất kê sát tường đều có khung ảnh đủ hình dạng và kích cỡ. Thậm chí trên các bức tường còn treo nhiều khung ảnh hơn. Ánh sáng phản chiếu từ khung kim loại và gỗ không hiểu sao lại chiếu vào mắt cô, làm cô phải nhắm mắt lại một lúc. Sau đó cô mở mắt ra cố gắng làm quen với ánh sáng.

Nhiều bức ảnh được đóng trong vô số khung ảnh trong phòng. Những bức ảnh này là của ai? Tại sao lại nhiều như vậy? Những bức ảnh đang cố ghi lại những gì? Có phải những bức ảnh đó chỉ đang cố gắng lưu giữ khoảnh khắc của thời gian? Có phải chúng chỉ đang nỗ lực để nắm giữ sự vĩnh cửu?

Sự tò mò thúc đẩy Jin Young tiến về phía trước, thúc đẩy cô tìm hiểu sâu hơn về bí ẩn trong căn phòng của anh. Cuối cùng, cô thấy mình đứng giữa phòng và bao quanh cô là không gian và không khí vốn là của anh, chỉ của riêng anh.

Cô nhìn xung quanh. Ngay ở đây, ánh sáng tỏa ra từ các khung ảnh càng trở nên rõ ràng hơn... Kỳ lạ thay, ánh sáng lấp lánh từ mỗi khung hình dường như đan chéo nhau và bắt đầu gặp nhau ở nửa chừng. Đột nhiên cô nghe thấy những tia sáng đan xen nhau kia nhau phát ra những âm thanh như đang thì thầm với nhau.

Căn phòng không còn im lặng nữa, cô có thể nghe thấy những tiếng thì thầm bên tai như những bức ảnh đang gọi cô, như đang muốn nói với cô điều gì đó. Cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự kỳ lạ trong không khí khi xung quanh cô là những lời thì thầm ngày càng lớn vang lên trong tai, trong đầu cô.

Những tiếng động dường như xuyên qua không khí và đột nhiên, những tiếng lầm rầm chuyển thành tiếng thở dài và cuối cùng trở thành tiếng khóc nức nở. Cô tưởng như mình có thể nghe thấy chúng nói.

 “Cuối cùng thì cậu cũng đã quay lại?”

Nhiệt độ trong không khí giảm dần từng chút một cho đến khi cô cảm thấy lạnh.
Cô cố gắng nhúc nhích đôi chân và nhận ra cô đã hoàn toàn bị cột chặt xuống đất. Cứ như có những cây leo mọc ra từ sàn gỗ và nhẹ nhàng, quyến rũ quấn lấy chân cô. Trước khi cô biết điều đó, đôi chân cô nặng đến nỗi cô khó có thể nhấc một ngón chân.

Ngay cả những bức tường cũng đang di chuyển và cô nhìn vào những thay đổi trong phòng đầy hoài nghi. Những suy nghĩ hoang dại chạy trong trí cô ... Cái lạnh băng giá đóng băng máu cô, nhưng nhịp tim cô... trái tim cô đập càng lúc càng nhanh hơn. Cô có thể nghe thấy hơi thở của chính mình, hơi thở trở nên càng gấp gáp khi cô nhìn những người phụ nữ trong khung ảnh nhảy múa xung quanh... Họ dường như đã trở nên sống động...

Một vài người trong số họ đang mỉm cười. Một số đang cười với tay che miệng. Một số khác thì đang cười rất tươi. Tất cả họ với những hành động khác nhau, tư thế khác nhau và biểu hiện cũng khác nhau.

Rồi những khung hình nhỏ đó va vào nhau, và mỗi khung hình bắt đầu quay và xoay tròn. Những khung nhỏ này thu hút sự chú ý của cô, cô nhìn thấy họ. Cô đã thấy họ. Có những khung chỉ có một ảnh duy nhất, cũng có những khung có ảnh đôi. Rồi cô nhận ra ... cô nhận ra tất cả các ảnh trong đó đều là của cùng một người phụ nữ ... Đúng thế, cùng một người phụ nữ trong tất cả các bức ảnh!

Đột nhiên, tất cả các ảnh nhảy ra khỏi khung ràng buộc chúng và nhảy từ các bức tường và từ các tủ để bay về phía cô. Cô nhìn thấy những bức ảnh bay về phía mình, chỉ để bật ra khỏi người cô và sau đó giống như một chiếc bomberang, tất cả chúng lại bay về phía cô. Cô không thể trốn, cô không thể chạy. Sau đó, người phụ nữ trong các bức tranh, con rối, búp bê ... tất cả họ bắt đầu nói chuyện với cô, cầu xin cô... Giọng nói của họ chồng lên nhau trong không gian bị bó buộc, một số từ xa và một số rất gần ... một số nói rất nhanh và một số rất chậm.
Tất cả bọn họ dường như đang hét vào mặt cô.

“Bạn có thấy không? Bạn đã thấy rồi phải không? Nhìn chúng tôi đây! Tất cả mọi thứ mà bạn muốn biết là ở đây, ngay tại đây! Chúng tôi không bao giờ rời khỏi nơi này! Bạn không bị ảo giác! Hãy ngừng nói dối với chính mình! Bạn đã thấy chưa?!"

...
Khi cô nhìn hết bức ảnh này đến bức ảnh khác bay về phía mình... cô thấy những bức ảnh của chính mình mà cô chưa từng thấy trước đây, cô nhìn thấy những bức ảnh của Frank mà cô chưa từng thấy trước đây.

Cô hét lên dù đầy hoài nghi.

 "Tôi thấy! Tôi thấy rồi!"

Dường như thời gian đã dừng một lúc, rồi lại tiếp tục trôi qua. Máu của cô đã lưu thông trở lại, cô cảm thấy hơi ấm quay trở lại cơ thể mình. Các cuộc tấn công bằng hình ảnh đã dừng lại.

Cô nhìn xung quanh và thấy những bức ảnh vẫn còn nguyên vẹn trong khung và như chưa hề được động tới. Khung ảnh vốn rất chói lóa trước đây giờ đã trở lại bình thường. Cả căn phòng lại trở nên yên tĩnh, mọi đồ vật trong phòng dường như đều đang chăm chú quan sát cô, lặng lẽ xem cô sẽ phản ứng thế nào.

Cô cúi xuống một cách yếu ớt và buồn bã. Ngay trước mặt, cô có thể nhìn thấy những cánh cửa kính có hoa văn của tủ sách. Qua tấm kính có hoa văn, khuôn mặt của cô như bị cắt vụn và cô đang khóc. Cô khóc với giọng đã hoàn toàn khản đặc.

Vậy là... vậy là... cô đã không hề tưởng tượng ra mọi thứ.  Rốt cuộc tất cả những nghi ngờ và suy đoán của cô đều là sự thật. Tất cả đều là sự thật.

Tất cả quá khứ bị lãng quên của tôi đều ở đây. Tôi đã quên các bạn rồi, tất cả các bạn! Tôi... tôi... cũng đã quên mất Frank! Tôi đã quên anh...! Tôi không biết anh là ai, tôi không thể nhận ra cũng như không nhớ được anh. Tôi... tôi không biết mình đã từng yêu anh nhiều đến thế!

Cô tự nói với mình... Mình không thể trốn tránh được nữa cũng như không thể phủ nhận được nữa. Mình không thể nào thoát khỏi số phận và định mệnh.

Cô tắt đèn và căn phòng lần nữa trở lại trong vòng ôm của bóng tối. Không gian từng náo động giờ trở lại trạng thái như trước, yên tĩnh và ảm đạm. Cô khóa cửa phòng và đột nhiên, cô bình tĩnh trở lại khi đóng cánh cửa trắng tinh phía sau.
Cô đi về phía phòng mình, trong tay cô là chìa khóa cất giữ bí mật cho quá khứ bị lãng quên của cô. Cô đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực. Cô gục xuống một cách yếu ớt. Đầu cô đau đến như sắp vỡ ra.

Khi cô khóc trong đau đớn, những tiếng động từ căn phòng ở phía xa vang lên trong tai cô một lần nữa!

...