17 tháng 3, 2024

Đêm nay (30,31,32)

Phần 30

"Tại sao
con cứ trì hoãn việc về Hàn Quốc? Tại sao con không vâng lời như vậy? Từ khi nào con lại cứng đầu như vậy!? "

Cha của Jin Young gầm vào điện thoại. Giọng ông lớn đến nỗii Jin Young phải đưa điện thoại ra xa tai. Vậy mà cô vẫn nghe giọng ông vang dội trong đầu cô. “Giáo Sư của con gọi cha. Cha thật mong những gì Giáo Sư nói là thật.”

Cô chật vật trả lời ông. Cô không muốn nói cho ông biết cô lại bị thương. Cô không thể để cho cha mẹ lại lo lắng cho cô thêm một lần nữa.

Tám tháng mà cô không thể nhớ gì ... Với cô, đó là một khoảng trắng, nhưng cô biết rằng tám tháng đó thực sự đã xảy ra. Khi cô đang ở trong bệnh viện cùng với cha mẹ sau khi cô được "tìm thấy", cô nhận ra những nếp nhăn mới trên khuôn mặt của cha và mái tóc đã bạc đi của mẹ . Cô biết rằng tám tháng đó thực sự tồn tại. Nhưng khi trở về Hàn Quốc, cha mẹ cô đã trở nên quá áp đặt, thậm chí cô cảm thấy ngột ngạt trong cách chăm sóc và quan tâm của họ đối với cô. Cô như không thể thở nổi dưới sự chú ý quá mức như vậy.

Khi họ biết cô sắp đi sang Mỹ, mẹ cô bắt đầu khóc mà không có bất kỳ lý do rõ ràng. Cha vỗ nhẹ lên vai mẹ cố gắng trong vô vọng để an ủi bà. Jin Young thì không thể hiểu được thái độ của họ. Những năm trước khi cô đến New York để học tại trường nhạc Julia, cha mẹ cô có chút lo lắng nhưng không hề căng thẳng đến như vậy.

Cô đã gọi cho Giáo Sư trước đó nhờ ông giúp nói chuyện với cha cho cô ở lại ở New York lâu hơn. Nếu không vì buổi lbiểu diễn ở trường cô sẽ không bị thương. Đó là lý do duy nhất để  Giáo Sư miễn cưỡng đồng ý nói dối giúp cô. Nhưng cô không nói với Giáo Sư tình trạng vết thương của cô nghiêm trọng thế nào, ông chỉ cho rằng cô muốn có nhiều thời gian đi đó đây ở New York.

Cô thở dài ... Đi chơi đó đây…
C
hơi gì ch! Cái chân bó bột này!!

Bác sĩ đã cho biết cô sẽ phải sống với cái chân băng bó này ít nhất một tháng! Cô đã phải hoãn chuyến bay. Cô tính nhẩm trong đầu, cô chắc phải về Hàn Quốc ngay sau khi cắt băng . Lúcđó cũng là thời hạn tối đa mà cha mẹ cô thể chấp nhận được.
Nếu không phải vì cái chân này cô đã có thêm một tháng vui chơi. Bây giờ cô đã hiểu cảnh cá chậu chim lồng là thế nào!
Cha cô chất vấn cô một cách giận dữ. Cô chỉ có thể nói dối, rồi còn thêm một gian dối khác để che giấu lời nói dối đầu tiên. Cô nghĩ cô nên ghi lại tất cả những lời nói dối mình đã nói, nếu không cô có thể quên khi bị hỏi lại.
Cuối cùng cha cô đã miễn cưỡng đồng ý  cho cô ở New York thêm một tháng. Dĩ nhiên sau khi ông thuyết giáo và trách móc cô cả giờ trên điện thoại.
Cô liếc nhìn đồng hồ lớn treo trong nhà Frank. Cô ngồi đếm từng phút trôi qua khi nghe điện thoại của cha. Cuối cùng, ông cũng mỏi mệt cắt máy. Nghe điện thoại quá lâu, ngay cả sau khi đã tắt máy, cô vẫn còn nghe tiếng vo ve trong tai, còn cảm thấy hơi tê nữa.

Frank cũng đã hành động khá kỳ lạ. Khi cha cô mắng cô qua điện thoại, cô nhìn anh. Lúc đầu, anh đang ngồi đọc sách, không tỏ vẻ đang nghe cuộc trò chuyện của cô, nhưng cả nửa giờ anh thậm chí không lật một trang sách nào. Sau đó, anh đứng dậy và đi vòng quanh chiếc sofa.

đang ngồi trên sofa, vì vậy anh thực ra đang đi vòng quanh cô. Anh cứ đi vòng vòng cho đến khi cô thấy chóng mặt chỉ vì nhìn theo anh.
Khi cô ngưng dcuộc nói chuyện trên điện thoại, anh hỏi cô cuộc gọi thế nào. Cô nghĩ  cô nghe thấy giọng anh run rẩy. Khi biết rằng cô có thể ở lại, anh vội vàng đi đến bên cô. Anh nhìn như thể anh đang ôm lấy cô. Rồi đột nhiên anh ngập ngừng như vừanghĩ ra điều gì đó và bị trượt chân. Thật may, anh phản xạ khá nhanh, có thể giữ thăng bằng lại và không ngã.

Cuối cùng anh cũng đi tới  ôm cô, cô có thể nghe thấy nhịp đập trái tim anh. Trái tim anh đang đập thật nhanh, anh còn toát mồ hôi!

Anh nâng cô lên cao rồi xoay vòng đầy phấn khích. Cảm giác vui vẻ và hạnh phúc trên khuôn mặt anh làm cô sốc. Cô chưa bao giờ nhìn thấy con người này của anh.

Cô bị cuốn theo sự phấn khích của anh, nhưng cô vẫn phải nhắc nhở mình không nên quá để tâm đến cảm xúc của anh hay của chính cô. Nhưng không biết tại sao, sâu thẳm trong tim cô biết là cô đã thua rồi. Cô không có chút ý chí cũng như sức mạnh nào để chống lại người đàn ông này.

Cô nhớ cha cô đã từng hỏi bằng một giọng ngập ngừng, "Con ... Con có gặp ai ở New York không?"

"Không ... không có."

Làm thế nào cô có thể nói với ông về Frank? Đây có lẽ chỉ là một cảm xúc ngắn ngủi trong kỳ nghỉ mà thôi. Một khi cô rời New York, cả hai có thể sẽ quên nhau. Nếu cô nói với cha về Frank, có lẽ ông sẽ bay sang đây để "kiểm tra" Frank ... Điều đó chắc sẽ dọa Frank chết khiếp!

Gặp gỡ và dính líu tới Frank là hoàn toàn không có định trước. Cô chợt nhớ cô còn có một cuộc giải phẫu sau khi về tới Hàn Quốc. Bây giờ chắc côphải hoãn rồi, cô phải ở NewYork thêm một tháng nữa. Thật may mắn, cô mang theo đủ thuốc giảm đau cho chuyến đi này.

Cha mẹ cô cho là cô vẫn đang ở tại khách sạn. Nếu cha cô biết rằng cô đang ở nhà của một người đàn ông xa lạ ... Cô thậm chí không dám tưởng tượng vẻ mặt của ông! Rất nhiều khả năng ông sẽ bay sang Mỹ ngay ngày hôm sau để đưa cô về nước!

Frank không biết cha Jin Young ảnh hưởng tới cô đến thế nào. Cha cô đã gọi cả tiếng rồi, mà ông vẫn còn tiếp tục nói… Frank
càng lúc càng khó chịu. Anh vớ lấy một quyển sách và cố đọc để làm dịu cảm xúc. Nhưng đôi mắt anh vẫn dán trên dòng đầu tiên cả nửa giờ sau đó. Vậy mà anh vẫn không thể hiểu được trong sách nói gì. Anh không thể tập trung chút nào!

Anh không thể chịu đựng thêm nữa! Anh đứng dậy và vô thức, bắt đầu đi vòng quanh cô. Nhìn vẻ mặt cô như phụng phịu, như buồn bã, giống như đã sắp khóc tới nơi. Anh tự hỏi có phải mọi chuyện đã rất tệ rồi thì phải, anh hồi hộp đến chết rồi!

Cô sẽ ở lại chứ?

Anh cực kỳ căng thẳng ... Nếu cô thực phải về Hàn Quốc vào ngày hôm sau, thì anh có thể làm được gì? Chắc anh phát điên mất! Nếu để cô cứ thế mà đi anh có thể chịu nổi không?

Anh biết cô không yêu anh. Có lẽ cô ấy chỉ thích anh một chút, một cảm xúc thoáng qua. Nhưng Frank, Frank đã quá yêu cô rồi!

Mọi thứ như đều chống lại anh. Nếu cô đi bây giờ, chắc cô sẽ nhanh chóng quên anh. Có lẽ ... có lẽ anh phải nghĩ đến việc đi Hàn Quốc.

Cuối cùng cô cũng kết thúc cuộc điện thoại.
Anh có thể nghe thấy giọng mình run rẩy "Cuộc gọi…thế nào?”

“ à, cha em đồng ý cho ở lại rồi, nhưng mà trách móc đầy tai luôn "

Thật là đáng mừng. Vài phút trước, trái tim anh gần như ngừng đập, bây giờ đập càng lúc càng nhanh và rộn rã theo từng lời nói của cô.
Anh không thể kiểm soát niềm vui và npỗi phấn khích tràn ngập trong lòng. Anh liền muốn chạy ngay đến ôm cô. Vì quá vui mừng và vội vàng anh vấp một bước nhưng rồi gượng lại được..

Cảm ơn Chúa, anh đã không ngã trước mặt công chúa đáng yêu của mình.

Cuối cùng.
Cuối cùng cô ấy trong vòng tay anh.
Anh vô cùng hạnh phúc!

Anh nâng cô lên thật cao và xoay vòng vòng, cô hét ầm lên và giữ chặt lấy đầu anh.

Anh đặt cô xuống rồi ôm cô. Cánh tay anh mạnh mẽ bao quanh thân cô, rồi anh bắt đầu hôn cô đầy mê đắm. Anh hôn hết những tiếng la hét của cô. Anh hôn hết nỗi lo lắng của cô. Và anh cũng hôn hết cả nỗi sợ hãi của chính mình.

Phần 31

Ah, mặt trời hôm nay rất tuyệt!

Anh đi về phía cô, “Hôm nay mình xuống phố nhé! Chúng mình sẽ ăn tối trước khi về nhà!~”

Cô đã rất phấn khích trước viễn cảnh được vui chơi bên ngoài đến nỗi cô đã gật đầu ngay cả trước khi câu nói của anh kết thúc.

Anh mở tủ áo trong phòng cô đang ở. Đó là một tủ áo rất rộng rãi sắp đặt rất đẹp và đóng âm vào tường. Tủ có những chạm khắc tinh xảo,  Jin Young đã tưởng rằng đó chỉ là để trang trí cho tường.

“Em thích mặc gì? Áo này? Không, Cái này có lẽ đẹp hơn. Hôm nay trời hơi lạnh một chút.”

Cô không nói được lời nào.

Tủ áo đầy quần áo phụ nữ! Có đủ loại trang phục cho tất cả các mùa và tất cả được sắp xếp gọn gàng. Rồi nào là đồ lót, áo khoác, giày,… tất cả đều được sắp xếp hợp lý trên các kệ trong tủ. Quần áo trong tủ đều mang phong cách nhẹ nhàng, nữ tính. Một vài chiếc áo dài sang trọng đẹp đến nghẹt thở, cô tự hỏi chúng thuộc về ai? Loại phụ nữ nào có thể mặc những bộ quần áo này ?

Kệ thấp nhất của tủ áo là một hàng giày. Giày rất đẹp, rõ ràng cũng luôn được chăm sóc, giữ sạch. Chúng giống như đang đợi chủ nhân đến để chọn một đôi, chúng đang ganh đua để được chú ý với màu sắc và kiểu dáng.

“Những thứ này… Đây là…?”

Anh chắc là đã hiểu được vẻ thắc mắc trên mặt cô.

“Những thứ này thuộc về một người bạn. Cô ấy… Cô ấy đi đột ngột, không kịp mang theo.”

Vẻ buồn bã quen thuộc đó trở lại với khuôn mặt anh.

Nhìn theo ánh mắt cô anh có thể cảm nhận được cô đang do dự.

“ Em không thích mấy đôi giày này sao?”

Cô lắc đầu. Không, không phải là cô không thích quần áo hay giày dép, chỉ là cô không thể tưởng tượng mình mặc những thứ tinh tế tuyệt đẹp này đi tàu điện ngầm ở New York. Cô tự hỏi không biết phải như thế nào…

Cô rất tò mò, ai là chủ của tất cả những bộ quần áo và giày dép quá đẹp này? Một người bạn! Cô ấy có phải người yêu không? Người yêu của anh? Phòng này là phòng của cô ấy? Rồi làm thế nào anh có thể để cô ở trong phòng của cô ấy? Người bạn ấy sẽ không quay lại bất cứ lúc nào chứ?

Họ đã thật sự xa nhau?  Họ đã chia tay? Nhưng mọi thứ của cô ấy vẫn còn đó! Anh trông thật buồn và cô độc. Có phải anh vẫn đang nghĩ về cô ấy? Nhớ cô ấy? Cô ấy chắc đã tổn thương anh và sau đó bỏ đi…

“Cô ấy sẽ không ngại nếu có ai mặc quần áo của cô ấy chứ?”
"Em có ngại không?"

Cô thì có sao đâu. Cô tự hỏi điều ấy quan trọng thế nào nếu cô có thực sự để tâm.

 “Nếu em là cô ấy em sẽ giận.”

Anh đưa tay vuốt ve những bộ quần áo đó rồi như thất thần anh nói “ Cô ấy sẽ không ngại nếu em mặc chúng.”

Jin Young nhìn toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt của Frank. Vẻ mặt anh thật dịu dàng, Jin Young hiểu là cô ấy rất thân mật và gần gũi với anh. Rồi khuôn mặt đang nhu hòa của anh bỗng tối sầm lại…

Anh hẳn đã yêu cô rất nhiều! Người phụ nữ này là ai? Và tại sao… tại sao họ lại chia tay? Bây giờ cô ấy ở đâu? Jin Young muốn hỏi anh rất nhiều!

Anh lẽ ra vẫn nên yêu cô ấy! Rõ ràng là anh đã không thể quên người phụ nữ này! Tại sao sau đó anh lại theo đuổi Jin Young say đắm như vậy nếu anh như vẫn còn yêu một người khác? Dòng suy nghĩ này dường như làm giảm cảm xúc đang ngày càng trở nên mạnh mẽ của cô đối với anh.

Có lẽ cô nên quay trở lại khách sạn khi chân cô bắt đầu có dấu hiệu cải thiện. Cô nên nhanh chóng trở về Hàn Quốc. Cô nên quên anh, quên đi mọi chuyện đã xảy ra giữa họ. Cô đã có đủ những vấn đề của riêng mình, không cần phải tạo thêm rắc rối cho bản thân, đặc biệt là không nên để chính mình bị cuốn vào một mối tình tay ba.

 

 Phần 32

Bên ngoài trời rất lạnh. Tuyết rơi trĩu nặng trên đầu cành, những cái cây trông như được quấn bằng bông . Anh thực sự biết cách mặc cho người ta; anh đã quấn lấy cô bằngđủ loại  áo khoác và khăn choàng để cô đủ ấm và thoải mái.

Bây giờ họ đang hướng về thành phố. Bất cứ khi nào anh chăm sóc cô quan tâm đến cô như vậy, cô lại cảm thấy như thể cô được trở lại những ngày thơ ấu. Và cô tự nhiên sẽ trở nên dựa dẫm và tin cậy anh hơn.

Ở trong nhà anh hai ngày qua, cô cảm thấy ánh mắt anh dõi theo cô khắp nơi. Cô có thể cảm nhận được nhiệt thành cùng niềm đam mê từ đôi mắt không thể đo đếm được đó. Cô cảm thấy có chút một áp lực từ đôi mắt đó. Có phải anh cũng nhìn bạn gái cũ bằng ánh mắt đó?

Anh đưa cô đến một phòng trưng bày nghệ thuật tư nhân. Phòng trưng bày này không mở cửa cho công chúng; chỉ thành viên của các câu lạc bộ nghệ thuật uy tín mới có thể đến xem. Cô đã muốn đến đây từ  khi còn là sinh viên. Cô vẫn còn nhớ mình đã sợ hãi và bỏ cuộc như thế nào trước những yêu cầu của nơi đó.

Anh bế cô vào trong.

“Thật ra, em có thể dùng xe lăn.”

Anh chỉ mỉm cười với cô đầy bao dung.

Cân nặng của cô còn thêm với thạch cao. Thật kỳ diệu là anh không phàn nàn chút nào.  Dù anh có một cơ thể cường tráng và mạnh mẽ, dù cánh tay của anh thoải mái hơn bất kỳ chiếc ghế cao cấp nào, nhưng cô vẫn vô cùng xấu hổ khi được bế đi như thế. Thêm nữa, anh lại  còn là người đàn ông tự tin đến chẳng quan tâm đến người khác có thể nghĩ gì hoặc nói gì…

Nơi này không cho phép người ngoài hoặc không phải hội viên. Anh ấy có phải là hội viên không? Anh có vẻ là một doanh nhân rất thành công,anh đã đề cập ngắn gọn với cô về những gì anh làm để kiếm sống, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu công việc của anh.

Không phải cô đã từng không thích những doanh nhân có đầu óc thương mại sao? Cha cô và hầu hết bạn bè của ông đều là doanh nhân, cô không thích cách sống thường nhiều tính toán vật chất của họ. Nhưng bây giờ, cô… cô lại rất thích Frank, mà anh ấy cũng là một doanh nhân.

Ở lối vào, cô sắp nói với anh rằng cô không thể vào phòng trưng bày vì cô không phải là thành viên thì một nhân viên trong đồng phục thật trang trọng tiến đến. Người đó cúi đầu và nói: “ Xin chào, Giám đốc Shin. Xin chào, cô Seo.”

Ô, anh là giám đốc ở đây à? Sao cô có thể vào phòng trưng bày dễ dàng như vậy? Các quy tắc đã thay đổi rồi sao? Làm thế nào các nhân viên biết tên của cô? Phòng trưng bày có cho phép các cuộc hẹn trước không?

Nhìn cách các nhân viên đối đãi với cô lịch sự và tôn trọng, cô không thể không so sánh với cách cô được đối xử khi cô cố gắng đến thăm như một sinh viên. Ôi... nghệ thuật vẫn luôn cần sự hỗ trợ của doanh nhân, phải không?

Khi họ ở trong phòng trưng bày, cô thở hổn hển vì ngạc nhiên. Trái tim cô đập rất nhanh khi nhìn thấy những tác phẩm tuyệt đẹp đó. Chúa ơi! Sao mà đẹp đến vậy! Có phải cô đang mơ không? Những bộ sưu tập cá nhân này hiếm, rất hiếm! Cô chỉ nghe nói về chúng, còn chưa bao giờ mơ rằng cô sẽ được thưởng thức chúng một ngày nào đó!

Cô vô cùng hào hứng, đôi tay cô lạnh dần và cô đang siết chặt vòng tay quanh cổ anh trong sự phấn khích. Cô thậm chí còn không nhận ra rằng mình đang áp má vào mặt anh.

Cô không thể ngừng thở dài vì ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt. Bàn tay lạnh băng của cô vẫn còn quấn quanh cổ anh, để nhìn các bức tranh rõ hơn, cô vô thức nâng nửa thân trên của mình lên, khuôn mặt cô sát ngay má anh. Làn da cô thật mịn màng, anh còn nghe được mùi nước hoa thoang thoảng của cô. Anh chợt nghe trái tim mình ấm dần lên, cho đến tràn đầy bóng hình cô!

Anh biết anh không sai khi đưa cô đến đây. Cô ấy thực sự rất thích nơi này trong quá khứ, và sau này khi cô khỏe hơn, cô sẽ thậm chí còn hạnh phúc hơn mỗi khi anh đưa cô đến đây.

Mặc dù anh biết cha Jin Young rất không thích anh, Frank vẫn tràn đầy sự ngưỡng mộ với người đàn ông đó. Ngay cả khi Jin Young bị mất trí nhớ, khả năng ngôn ngữ và vận động của cô bị ảnh hưởng, lòng yêu thích nghệ thuật và đam mê âm nhạc của cô vẫn còn rõ ràng. Cứ như thể tình yêu, niềm đam mê và cả giáo dục dành cho nghệ thuật đã ăn sâu vào con người cô.

Vào lúc tay chân của cô ít nhiều hồi phục, cô đã nhanh chóng phục hồi khả năng chơi vĩ cầm. Có lẽ đó là kết quả của những năm tháng luyện tập, là năng khiếu bẩm sinh của cô.

 Dần dần anh biết rằng cô có một tình yêu sâu đậm dành cho nghệ thuật. Sau đó, anh cũng nhận ra rằng cô luôn tìm được an ủi và thoải mái khi cô nghe nhạc hay khi cô đang chiêm ngưỡng các tác phẩm nghệ thuật. Bằng cách nào đó chúng xoa dịu và trấn tĩnh cô.

Nhưng cô vẫn không thể thể hiện bản thân rõ ràng, vì vậy anh chỉ có thể cố gắng tìm ra những gì có ảnh hưởng tốt với  cô thông qua Thử và Sai. Anh tiếp tục đưa cô đến các thể loại âm nhạc khác nhau, các loại hình nghệ thuật khác nhau để xác định sở thích của cô. Cuối cùng, anh cũng hiểu và đánh giá cao nghệ thuật hơn một chút thông qua tất cả những khám phá và tiếp xúc này.

Anh vẫn nhớ lần đến đây đầu tiên của cô. Cô phấn khích đến nỗi cô cứ trầm trồ và hét lên. Đó thật sự là một trải nghiệm đối với anh. Những tác phẩm nghệ thuật này, không chỉ không thực tế và ít giá trị chức năng, lợi nhuận đầu tư của chúng cũng cực kỳ thấp. Tuy nhiên, chúng đã làm cho cô rất hào hứng và vui vẻ.

Sau đó, khi các nhà đầu tư của nhà trưng bày gặp rắc rối về tài chính, anh đã tận dụng cơ hội cấp vốn cho nơi này. Vì vậy anh có được quyền sở hữu một phần và quản lý câu lạc bộ nghệ thuật tư nhân này. Anh vẫn nhớ anh đã từng nghĩ đồng tiền có quyền lực đến mức nào, tiền có thể mua được hạnh phúc cho cô, và đến lượt anh, cũng mang hạnh phúc cho anh.

Nhưng mãi về sau, khi anh đã mất cô, anh lại có một nhận thức khác.
Tiền với anh đã mất tất cả sức mạnh và hào quang. Tất cả tiền trên thế giới này cũng không thể đưa cô trở lại bên anh một lần nữa. Trái tim anh như bị ghim chặt bởi hàng ngàn chiếc ghim, đang đau đớn, đang chảy máu. Nhưng một lần nữa, tất cả của cải mà anh có được không thể xóa bỏ nỗi đau trong anh.
Cô không biết rằng trong mắt anh, cô là một loại hình nghệ thuật. Cô là một món quà từ thiên đường, anh sống cho cô và chỉ vì cô. Anh sinh ra để yêu cô.

Anh không thể ngặn được mình, anh bắt đầu in những nụ hôn nhẹ như cánh bướm lên má cô. Anh để môi mình trượt dài trên đôi má mềm mại của cô. Anh thì thầm trong tim.

“Em là báu vật vô giá và duy nhất của tôi. Không có gì và không có ai có thể thay thế được. Em là của tôi.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét