19 tháng 3, 2024

Đêm nay (41)

Phần 41
Mùa đông sắp kết thúc và mùa xuân đang mang hơi ấm đầu tiên đến khu vườn của Frank. 
Không gian nhẹ nhàng cùng những sắc màu dễ chịu chào mừng mùa Xuân đang tới.
 

Trong phòng khách, những cánh cửa cao sát trần dẫn ra vườn đang mở rộng và mùi thơm của bánh ngọt tràn ngập không khí. Chắc là Stella đang làm bánh ngọt cho buổi chiều, hôm nay cô ấy đã chuẩn bị hơi sớm một chút.

Jin Young uể oải nhìn ra ngoài vườn. Sương mù từ lúc bình minh đã biến thành những giọt sương đọng trên lá. Cây xanh trải dài trước mắt cô và tạo thành một khung cảnh ngoạn mục với bầu trời trong xanh. Như thể màu xanh của lá đang ngước nhìn bầu trời và bầu trời trong vắt kia nhìn mặt đất xanh tươi với vẻ ghen tị. Những bông hoa vừa chớm nở  vươn mình đung đưa dưới làn gió xuân đang nhảy múa, như đang tranh giành sự chú ý của mặt trời.

Một ngày thật đẹp!

Kể từ khi chuyển đến nhà Frank, cô chỉ trở về khách sạn một lần. Cô vẫn giữ phòng vì hầu hết hành lý của cô vẫn còn đó. Một ngày nắng đẹp như vậy, cô chợt cảm thấy muốn quay trở lại khách sạn. Frank đã đi làm, cô không muốn gọi cho anh ấy vì sợ anh sẽ về nhà để đưa cô đến đó. Hơn nữa nếu cô gọi anh, có lẽ anh sẽ kiếm cớ để không cho cô đi.

Cô cảm thấy mình thật khôn ngoan với ý nghĩ Mình sẽ đi đến khách sạn và trở về thật nhanh. Anh thậm chí không cần biết rằng mình đã ra ngoài!
 Cô rón rén bước vào bếp và mất một lúc lâu thuyết phục Stella. Cô gọi taxi và cảm thấy hạnh phúc về kế hoạch của mình.
Một khởi đầu tốt, giống như thời tiết ngày hôm nay vậy.

Khi  bước vào xe taxi, cô mỉm cười thật tươi với Stella đang đứng trong hiên vẫy tay chào tạm biệt, nhưng cô có thể thấy sự bất an trên khuôn mặt bà ấy. 

Khi cô nói địa chỉ cho người lái xe, cô cảm thấy ngây ngất khi nghĩ đến việc tận hưởng một chút tự do ngày hôm đó.

Chiếc xe phóng qua đường cao tốc vắng vẻ và đi vào khu vực thành phố. Cô giờ đang ở trong thành phố, những con phố đông dần, tiếng còi xe, những tấm bảng hiệu rực rỡ, đường phố đông đúc...
Jin Young đột nhiên có chút không quen với sự thay đổi cảnh đột ngột này.

Cô bước vào khách sạn, băng qua sảnh sáng rực. BƯớc đi chậm chạp của cô tương phản rõ 
rệt với sự hối hả của mọi người xung quanh.
Cô bước đi thật cẩn thận để tránh bị người khác
va phải. Có ai đó đi vội sượt qua chạm mạnh vào cô, cô mất thăng bằng ngã xuống. Cô cảm
thấy hơi sợ.

Cô đột nhiên nhớ những nâng đỡ của Frank cùng cách anh luôn chăm sóc cô cẩn thận.
Cô bắt đầu nghi
ngờ quyết định của chính mình.
Sao mình lại có suy nghĩ dại dột là tự mình đến khách sạn chứ?  Chân
của mình rõ ràng là không khỏe, mình lại muốn tự mình đi ra ngoài! Sao không có ai giúp
mình vậy!?
Cô sợ bị ngã lần nữa nên đến gần tường để có thể dựa vào bức tường mà tiến về phía trước.
Một nhân viên người Hàn Quốc tại quầy tiếp tân đã nhìn thấy cô và dường như đã nhận ra cô. Anh đến 
bên cô và nói một cách nồng nhiệt bằng tiếng Hàn.
“Anh Shin đã yêu cầu chúng tôi giữ phòng cho cô rồi. Có vấn đề gì không thưa cô? Tôi có thể 
giúp gì cho cô không?”

Jin Young tự hỏi tại sao anh ta lại hỏi cô một câu hỏi kỳ lạ như vậy. Cô không cần hay không thể quay lại khách sạn sao? Rồi cô nhận ra hầu như tất cả các nhân viên đi ngang qua cô đều chào hỏi cô rất nồng nhiệt. Giống như tất cả họ đều biết cô vậy!
Họ nồng nhiệt đón tiếp cô và cho cô mọi sự trợ giúp để vào phòng cô. Khi đang đóng gói những thứ cô cần, tâm trí cô bắt đầu lang thang. Các nhân viên tử tế đến khác thường! Frank có mối liên kết gì với khách sạn sao? Trời ạ, cô thực sự biết rất ít về người đàn ông này. Cô còn không biết họ của Frank trong tiếng Hàn là Shin.

Ngài Shin, Ngài Shin, Ngài Shin!

Khoan! Khoan đã!
Người chủ cửa hàng bán đàn đã giúp mình điều chỉnh dây vĩ cầm đã nói rằng mình đã đến cửa hàng của ông trước đó. Ông cũng nói Ngài Shin nào đó đã mua cho mình một cây vĩ cầm đắt tiền trong cửa hàng của ông. Thật trùng hợp! Tại sao trước đây mình không nghĩ tới điều đó?!

Cô liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn khá sớm. Có lẽ cô có thể thực hiện một chuyến đi đến cửa hàng nhạc cụ đó và tìm hiểu thêm một chút từ người chủ đó. Ông Shin mà ông đang đề cập đến, có thể nào ... là Frank chăng?

Cô bước vào thang máy trống sau khi xong việc trong phòng. Khi thang máy từ từ xuống sảnh, những phản chiếu từ gương trong thang máy đã mang lại những ký ức trong cô. Cô chưa bao giờ quên ngày hôm đó khi gặp Frank lần đầu tiên. Đó là trong chính cái thang máy này.

Trong cuộc gặp gỡ đó, không khí như đông cứng và vẻ mặt của anh ấy… trông thật kỳ lạ! Bàn 
tay đang buông thõng bên hông của anh ấy đang run rẩy... Giọng anh nghe khàn khàn và
nghẹn ngào. Phản ứng của anh khi nhìn thấy cô thật kỳ lạ!
Vì tò mò, trước đây cô đã từng hỏi anh về điều đó một lần. Anh trông cực kỳ khó chịu khi cô 
hỏi. Anh có vẻ như vô cùng xấu hổ khi nói với cô rằng đó chỉ là trí tưởng tượng của cô.  
Có thực sự như vậy không? 
Frank dường như có rất nhiều bí mật! Tại sao có quá nhiều bí ẩn xung quanh người đàn ông 
này?
Cô cảm thấy như có rất nhiều chiếc hộp Pandora. Chỉ cần có chiếc hộp nào đến gần cô,
sẽ có người lại đem nó đi.

Cô lên taxi mà khách sạn đã sắp xếp cho cô. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ; bầu trời trở nên ảm đạm.
Mặt trời giờ đã khuất sau những đám mây đen. Mùa xuân đã vẫy đũa thần và cơn mưa đã đến,
cô có thể nghe thấy tiếng sấm sét từ đâu đó xa xa. Mưa cùng sấm sét đang xua đuổi dấu vết
cuối cùng của mùa đông. Thật kỳ lạ khi tâm trạng của một người có thể thay đổi rất nhiều
ngay lập tức.

Thời tiết thật đẹp mà cô đã trải qua vào buổi sáng đã hoàn toàn biến mất. Tâm trạng tươi sáng
của cô cũng tan biến. Khi tiếng mưa và sấm sét chồng lên nhau, cô lại chìm vào suy nghĩ của
mình.
Vào lúc này, cô hoàn toàn không biết rằng Frank cuối cùng đã như phát điên.
Từ khi Jin Young rời khỏi nhà, Stella càng lúc càng lo lắng hơn. Bà bắt đầu hối hận khi chìu
theo yêu cầu của Jin Young, để cô ra ngoài một mình. Chân cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn,
chuyện gì sẽ xảy ra khi cô ở ngoài thành phố? Làm thế nào Stella có thể trả lời cho Ngài Shin?
Khi nghĩ tới Frank, bà bắt đầu thấy ớn lạnh. Cô chủ có lẽ không biết rằng nụ cười, nước mắt
và sự dịu dàng Ngài ấy chỉ dành riêng cho cô chủ mà thôi. Stella đã nhìn thấy những hành xử
lạnh lùng cũng những biểu cảm tối tăm của Ngài ấy. Còn đôi mắt ấy nữa! Ngài ấy rất nghiêm
khắc và đôi khi rất vô lý!
Bà cũng đã nghe người ta nói về Ngài ấy. Người ta nói Ngài là một người đàn ông rất giàu có
và là một doanh nhân thành đạt, nhưng bà cũng đã nghe người ta gọi Ngài là rắn độc sa mạc!

Stella không muốn hứng chịu cơn thịnh nộ sắp xảy ra. Bà chắc chắn không muốn làm Ngài ấy
khó chịu. Càng nghĩ về điều đó, bà càng trở nên sợ hãi. Cuối cùng bà nhấc điện thoại lên, hít
một hơi thật sâu và bắt đầu bấm số của anh.
"Thư Ngài, Cô đã ra ngoài rồi! Cô ấy nói muốn quay lại khách sạn để làm một số việc vặt. 
Tôi không thể ngăn cô ấy.”

Leo nhìn thấy khuôn mặt của Dong Hyuk chuyển thành trắng bệch sau khi nhận được cuộc gọi của Stella. Mạch máu trên trán anh giật giật. Leo thậm chí không dám hỏi Dong Hyuk chuyện gì đã xảy ra. Ông không muốn bị cơn lốc xoáy mang tên Frank cuốn đi! Nhưng theo bản năng, Leo biết có lẽ liên quan tới bông hồng trong nhà Frank. Ông thấy Dong Hyuk rời văn phòng vội vàng. Anh đóng sầm cửa khi rời đi, những tài liệu đang cầm trên tay bị anh vứt khắp sàn nhà.
Dong Hyuk vội vàng chạy đến khách sạn. Anh đã mất hết sự tỉnh táo và hỏi nhân viên khách sạn như tra hỏi tội phạm!

Trước đây anh có tham gia vào việc mua bán sang nhượng khách sạn này, nên cuối cùng anh đã nắm giữ một số cổ phần của khách sạn. Hầu hết các nhân viên ở đây đều biết anh, một số người trong số họ cũng biết anh có thể như thế nào.

Nhân viên khách sạn chỉ biết đứng đó để nhận cơn giận dữ đầu tiên.

“Tại sao các người  không ngăn chặn cô Seo?
Lễ tân đã gọi taxi cho cô ấy phải không? Cho tôi thông tin của tài xé đó ngay lập tức!”

Người lái xe tội nghiệp đang chạy dọc theo đường phố New York khi anh ta nghe tiếng bíp liên tục của khách sạn. Anh ta không biết mình đã làm gì sai, nhưng anh ta đã phải chịu đựng cơn giận dữ thứ hai của Dong Hyuk.

Jin Young bước vào cửa hàng nhạc cụ. Tiếng chuông cửa vang lên, người điều chỉnh đàn đang đứng từ phía sau quầy chào cô. Ông mỉm cười,

“Xin chào! Đã lâu không gặp cô! Buổi biểu diễn của cô thế nào?” 
“À, rất tốt, cảm ơn ông. Tôi có thể hỏi thăm ông một chút..." 
“Đợi đã…” 
Ông chủ ngắt lời cô. Ông cúi đầu xuống, như đang tìm kiếm thứ gì đó. Sau đó ônglấy ra một 
cuốn tạp chí và bắt đầu lật. Khi tìm thấy trang mình đang tìm, ông đưa cuốn tạp chí đang mở
cho cô.
“Đây, nhìn xem. Ngài Shin được giới thiệu trong Who's Who số này. Vậy ra Ngài là một 
chuyên gia M&A lừng danh! Chúa ơi, Ngài Shin rất nổi tiếng ở Phố Wall. Chắc hẳn phải là
một người rất giàu có.
Không có gì ngạc nhiên khi Ngài ấy đã không chớp mắt khi mua cây
đàn vĩ cầm đó cho cô!”

Cô ngập ngừng một lúc trước khi bước đến cầm lấy tạp chí. Có một bức ảnh trên tạp chí;
trông giống như một buổi lễ ký kết nào đó. Một trong những người đàn ông trong bức ảnh
đang đeo một cặp kính gọng bạc. Mặc dù người đó hơi mỉm cười, nhưng nụ cười không thể
che giấu sự lạnh lùng đến khó tin trong mắt. Cô cảm thấy nhiệt độ máu của mình giảm xuống
đột ngột. Trông anh như một người hoàn toàn xa lạ. Nhưng mái tóc dày, những nét quen thuộc,
cùng dáng vẻ cô đơn đó trong bộ đồ đặt may tinh xảo ...

Là anh ấy!

Cô đọc chú thích bên cạnh bức ảnh. "Frank Shin, người Mỹ gốc Hàn, tích cực trong các hoạt động M & A.”

Đây là Frank Shin mà cô biết. Và anh ta là Frank Shin đã mua cây vĩ cầm đắt tiền cho bạn gái cũ của anh ta. Còn nữa, bản thân cô và người phụ nữ đó, giống nhau đến mức mọi người đều nhầm hai người là cùng một người.

Cảnh quan thành phố bắt đầu mờ dần và nhiều cây xanh xuất hiện trước mắt cô. Taxi rẽ vào đường cao tốc trở về nhà Frank.

Cuối cùng cô cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.

Cô tự hỏi Frank sẽ nói gì với cô khi anh về nhà sau đó. Cô bắt đầu vẽ những vòng tròn trên cửa sổ một cách vô thức bằng những ngón tay của mình. Một vòng tròn bằng kính trong suốt xuất hiện và cô nhìn thấy chiếc xe màu bạc quen thuộc ngay giữa vòng tròn mà cô đã tạo ra! Chiếc xe đã chạy đua để theo kịp taxi của cô!

Khi chiếc xe màu bạc cuối cùng đã đuổi kịp chiếc taxi của cô, cô có thể nhìn thấy một khuôn mặt qua cửa sổ xe. Khuôn mặt đang nhìn chằm chằm vào cô! Trong đời Cô chưa từng bị sốc đến vậy, cô gần như ngưng thở! Trong vô thức cô nắm chặt góc áo đầy sợ hãi. Khuôn mặt đó giống hệt khuôn mặt cô vừa thấy trên tạp chí đó lúc nãy, lạnh lẽo. Rất lạnh.

Đó là Frank.

Anh nghiêng người về phía trước để có nhìn rõ hơn về cô như thể chắc chắn rằng đó thực sự là Jin Young trên xe taxi. Mặc dù anh đang nhìn cô qua hai lớp cửa sổ kính, thêm một khoảng cách giữa hai chiếc xe; bất chấp khoảng cách, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt giận dữ của anh. Đôi mắt anh trông như đang rực cháy và ngọn lửa giận dữ của anh đang bùng cháy về phía cô.

Tim cô giật thót một lần nữa.

Frank!
Tại sao bây giờ anh lại đang trên đường về nhà?
Tại sao anh ấy ...?

Xe của anh đã vượt taxi và dừng lại đột ngột. Mũi chiếc Jaguar của anh chặn đường taxi của cô. Ma sát đột ngột của lốp xe ô tô của anh ta trên đường khiến khói phát ra ... Một chuỗi những lời chửi rủa phát ra từ miệng tài xế taxi của cô khi anh ta cũng bị buộc phải thắng gấp. Cô hét lên sợ hãi.

Hai chiếc xe tạo thành chữ T trên đường cao tốc vắng vẻ. Chiếc taxi đã không thể tiến lên được nữa. Frank ra khỏi xe và đi về phía taxi.

Chúa ơi, anh trông như đang bốc cháy! Anh trông thật giận dữ. Cô điên cuồng cố gắng bình tĩnh để giằng mình đối mặt với anh.

Tại sao anh trông giận điên đến thế? Làm sao anh biết rằng cô ...?

Tất cả những từ và cụm từ cô đã suy nghĩ để hỏi anh tối nay biến mất trong không khí. Nhìn anh bây giờ, cô chỉ ngập tràn một cảm xúc sợ hãi.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét