Chương 36
Bóng đen trong giấc mơ của cô vẫn tồn tại. Cô biết rằng không hề có một người nào trên trái đất này gần gũi hay thân mật hơn cái bóng đó với cô. Đối với cô, dường như cô đang yêu một cái bóng trong những giấc mơ.
Làm thế nào mà
cái bóng đó xuất hiện trong giấc mơ của mình? Và đã bắt đầu khi nào? Mình không thể nào nhớ nổi!
Nhưng trong tâm trí cô, dường như tiếng khóc buồn bã của
người đó chưa bao giờ nguôi. Sự vuốt ve dịu dàng của anh trên cơ thể cô cũng
chưa hề ngừng. Sự thân mật giữa anh và cô vẫn đã luôn tồn tại.
Người đàn ông trong giấc
mơ của mình là ai? Tại sao cảm xúc trong những giấc mơ đó lại rất thật? Có khi
mình còn thậm chí như ngửi được mùi hương anh và nghe tiếng nói anh…
Có những lúc không khí xung quanh cô dường như hơi
căng thẳng, còn như có một chút khó chịu lơ lửng trong không trung. Khi tỉnh dậy,
trái tim cô vẫn đập loạn nhịp và dồn dập. Cô vẫn còn cảm nhận được hơi thở của
anh.
Thật ra, trước nụ hôn dài đó của Frank, dường như cô
đã được hôn hàng ngàn lần theo cách thân mật đó trong những giấc mơ. Cái bóng
đen đó, người đàn ông không thể nhìn thấy khuôn mặt trong giấc mơ của cô đã chiếm
lấy đôi môi cô hết lần này đến lần khác. Trong mơ giọng anh trầm thấp luôn an ủi
cô mỗi khi cô khóc.
Nếu có một người như vậy
trên trái đất này… Nếu có một người như vậy trong đời thật, mình chắc sẽ yêu
anh ấy! Mình sẽ vượt qua tất cả để yêu anh! Có lẽ mình sẽ yêu anh nhiều hơn yêu
Frank!
Gần đây, cô nhận ra mình thích đi ngủ để mong chờ
những giấc mơ đó. Trong mơ, không khí thật trong lành, cô cảm thấy như thoát khỏi
hiện thực của thế giới thật, không lo lắng, không đau đầu, không căng thẳng,
không mất trí nhớ và … và cũng không có người tình cũ của Frank.
Như chỉ có ở người tình dịu
dàng và say đắm, cái bóng đen đó sẽ ôm ấp cô với những yêu thương vô tận, sẽ luôn
chờ cô trong những giấc mơ.
Có vô số cảnh tượng trong giấc mơ của cô; số lần mơ
của cô cũng tăng lên. Trong giấc mơ, cô thấy mình đáp ứng ngày càng nhiều hơn với
người đó, và giờ những giấc mơ của cô càng rõ ràng hơn.
"Bé cưng à! Anh biết, anh biết em yêu anh.
Anh cũng yêu em!"
“Đừng khóc, em yêu. Sao em khóc nhiều vậy? Nếu em
cứ khóc vậy, em không ngoan đâu!”
"Bé cưng! Đừng chạm vào anh nữa! Em làm anh
phát điên rồi!”
“ Ngoan nào, bây giờ uống thuốc nè!”
“Nếu em không ăn, anh sẽ giận đó!”
“Không
phải em dễ thương nhất sao!”
Cô nghe một giọng nói giống như của mình, nhưng đó
là giọng của trẻ con. Cô bé đó kêu lên,” ôm ôm! Hôn hôn! Nữa!" "Em đói!" “Thuốc đắng,
không thích!” "Thích! Thích! Em muốn nhiều hơn”. “Mua mua, em muốn!”
Trong mơ bóng đen đó đến gần cô, sẽ ôm hôn cô theo
cách thân mật nhất cô có thể tưởng tượng. Cô cũng sẽ luôn ôm anh và hôn đi những
giọt nước mắt của anh.
Đột nhiên, có một tia sáng từ phía sau cái bóng.
Chậm rãi, từng chút một, ánh sáng dần chiếu vào khuôn mặt. Cuối
cùng, cô đã nhìn
rõ khuôn mặt người đó.
Đó là… đó là Frank!
Khi thức dậy, cô như nếm được vị mặn của nước mắt
anh trên môi.
Phần 37
Anh đang ngồi trên sàn gần cửa. Bóng tối trong phòng như phản chiếu lòng anh. Nhớ lại
cách cô ngã xuống trước đó, anh vẫn còn lo lắng và sợ hãi. Cô tưởng bàn chân đã
đỡ hơn, có thể tự mình di chuyển bằng nạng hoặc dựa vào tường và nhảy tới lui
một chút. Cô rất vui khi cô có thể tự đi quanh nhà, thấy nhẹ nhõm khi không còn
phải làm phiền ai mỗi khi cô ấy cần dùng phòng tắm.
Cô thậm chí còn
hào hứng nói với anh rằng cô rất ngầu khi có thể đi loanh quanh với một chân bị
bó bột.
Cả đêm, ngôi nhà tràn ngập tiếng cô và cả tiếng chân khi cô đi khắp nhà. Trái tim anh tràn ngập tình yêu dành cho cô. Có cô trong nhà, ngay cả không khí trong nhà cũng như ngập tràn tình yêu. Cả khi đôi mắt anh đang nhìn vào tài liệu trong tay, trái tim anh vẫn hướng về cô. Và chỉ mình cô.
Khoan… tiếng bước chân của cô đột nhiên
nghe khác thường. Những tiếng động cô tạo ra cũng có chút khác biệt. Anh ngước
lên và trái tim anh gần như ngừng đập! Cô đang đứng trên cầu thang dẫn lên lầu và
cô sắp rơi xuống.
Anh thấy cả hai tay cô chới với trong không trung và cơ thể cô ngã về phía sau. Cô hét lên. Tiếng hét làm anh hốt hoảng. Anh vứt vội tài liệu trên tay. Anh chạy đến cô như chưa bao giờ anh có thể nhanh được như vậy. Anh điên cuồng túm lấy cô trước khi cô rơi xuống.
Ơn Chúa anh đã đón được cô đúng lúc! Ơn Chúa! Khi anh đã chắc cô không sao, cô ngập ngừng giải thích,
“Em thử lên
lầu, em không muốn làm phiền anh.”
Sự lo lắng khủng khiếp trong lòng anh chợt thay thế bằng
một cơn thịnh nộ bất ngờ. Anh xốc cô lên gần như thô bạo làm cô nhận ra anh
đang rất tức giận. Cô còn có thể thấy nỗi buồn và thất vọng trên mặt anh. Ngay lúc đó,
mặc dù cô đang nép vào ngực anh, trái tim họ chưa bao giờ cảm thấy xa nhau đến thế. Sau khi anh bế cô đưa vào phòng, anh quay đi.
Khi trở lại
phòng mình, anh dựa vào tường và cho phép mình để lộ sự đau đớn. Anh từ từ trượt xuống, cuối
cùng ngồi bệt xuống sàn nhà. Đơn độc trong phòng, anh vùi đầu vào cả hai tay và
cảm thấy như cả thế giới mờ mịt như trong sương mù dày đặc.
Làm
sao em có thể nói em không muốn làm phiền anh? Làm phiền anh sao?!
Chân cô đã đỡ
đau hơn, cô có thể di chuyển xung quanh với nạng và cả dựa vào tường.Tuyệt vời! Cuối
cùng cô cũng có thể tự đi vào phòng tắm! Cô không để ý cô uống nhiều nước trước
đây. Nhưng từ khi bị thương, cô nhận ra mình phải đi vệ sinh khá nhiều lần. Vào
ban ngày, Stella, người giúp việc có thể giúp cô. Nhưng chắc do đi lại nhiều,
những ngày này, chỉ cần gọi Stella, bà ấy sẽ ngay lập tức nói: “ Nhà vệ sinh!”
như thể cô không bao giờ cần một điều gì khác.
Thật xấu hổ!
Khi tối đến, Frank thậm chí còn để ý hơn Stella. Anh chỉ cần nhìn biểu cảm của cô để biết khi cô cần sử dụng phòng vệ sinh. Anh sẽ đến bên cô hỏi,
“Cần vô phòng vệ sinh không?” Và gần như
anh luôn đúng.
Nhưng cách anh quan tâm chỉ khiến cô luôn ước cô có thể
phục hồi nhanh hơn.
Khi một đôi đang tán tỉnh nhau, thật ngọt ngào khi dành thời gian cho nhau. Nhưng nhắc đến từ “phòng vệ sinh”, mọi cảm giác lãng mạn liền tan biến ngay lập tức!
Cô lặng lẽ thở dài. Giờ thì cô nhận ra có một
cơ thể khỏe mạnh và chân tay cử động hoàn hảo
thật quý giá biết bao!Mặc dù chân cô đã đỡ hơn nhưng cô vẫn gặp khó khăn khi đi lên cầu thang. Cô vừa
mới thử lại và chút xíu nữa thì ngã cầu thang luôn rồi. Thật may là Frank phản
xạ thật nhanh và đón cô kip lúc. Anh thật giống như thần bảo vệ của cô.
Nhưng phản ứng của anh lúc nãy hơi đáng sợ. Trông anh giận đến mức mặt mày xanh
lét! Anh thậm chí còn không muốn nói chuyện với cô.
Anh chỉ thốt những vài câu trước khi anh rời khỏi phòng cô.
“Tại sao em không gọi anh? Không muốn làm phiền anh sao? Em thích bị té lắm hả?”
Cô đã quen với cách anh đối xử dịu dàng với cô. Anh luôn để ý cô, chăm sóc cô. Nhưng vừa nãy, sự lạnh lùng của anh làm cô sợ. Và bây giờ anh ở trong phòng, hoàn toàn phớt lờ cô. Anh đã ở trong phòng mình khá lâu rồi, cũng không có một âm thanh nào từ phòng anh.
Cô không thể chịu đựng thêm được nữa; Cô sắp khóc rồi! Anh chưa từng đối xử với
cô như thế này. Cô nhảy cóc qua phòng anh. Cô chỉ gõ một lần và cửa mở ra ngay
lập tức. Anh đang ngồi sát bên cửa sao? Không thì làm thế nào anh có thể mở cửa nhanh như vậy? Căn phòng tối om. Anh không bật đèn sao?
Anh im lặng. Anh chỉ đứng đó,
nhìn cô. Cô đưa tay kéo góc áo anh, không dám nhìn mặt anh. Với giọng nói đẫm
nước mắt, cô thì thào:
“Anh đừng giận em nữa được không? Em có thể làm phiền anh bây giờ không??
Cô nghe anh thở dài. Một tiếng thở thật dài. Trước khi cô có cơ hội nói thêm
gì, cô đã trong vòng tay anh. Anh lại yêu thương và dịu dàng khi nói khẽ vào
tai cô, “ Nói anh nghe đi, bây giờ em muốn làm gì?
“Em muốn xuống lầu lấy nước trái cây.”
Anh cười khi bế cô xuống nhà bếp dưới lầu. Cuối cùng, cô không chỉ lấy nước ép trái cây, cô lấy thêm ít bánh ngọt. Cô nghĩ có lẽ cô sẽ mập ú nếu sống ở đây với anh lâu hơn!
Phần 38
Mùa đông đã sắp
qua. Mùa xuân ấm áp của đang chờ đợi
để chiếm lấy bầu trời New York. Gió chiều làm cô cảm thấy hơi buồn ngủ và cô
chìm dần vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, cái chết đang đến với
cô. Nhưng không ... cô chưa muốn
chết! "Không! Không như thế này đâu!
Cô tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Cô
thấy mình toát đầy mồ hôi lạnh. Cũng đã được một thời gian cơn ác mộng đó không
còn xuất hiện nữa. Trong cơn ác mộng đó, cô đang hấp hối trong một con hẻm tối.
Đó là một đêm tuyết rơi và cô đang đi một mình
trên vỉa hè vắng vẻ. Đèn đường mờ tối và cô thực sự không thấy rõ phía trước.
Cô bắt đầu hối hận khi chọn đi con phố nhỏ này mà cô nghĩ là đường tắt.
Đột nhiên, hai người đàn ông đeo mặt nạ xuất hiện
và ép cô đi vào một ngõ hẻm tối xa khỏi con phố. Nỗi sợ hãi tràn ngập trong cô. Khi cô cảm thấy khẩu súng lạnh lẽo trên
trán, cô mất hết khả năng suy nghĩ. Cô chỉ còn nghe nhịp tim điên cuồng của
chính mình. Tim cô đập rất nhanh, cô sợ đến ngưng thở.
Cô mở ví với đôi tay run rẩy. Những lời cảnh báo
và nhắc nhở của mọi người chợt hiện trong đầu cô. “Không được chống lại khi bị
cướp”.
Trước khi cô có thể làm gì, một trong hai người
đàn ông đã giật ví của cô. Hắn lục một cách thô bạo và bất cẩn, tiền lẻ và chứng
minh thư rơi xuống đất. Cô không nghĩ sẽ chống cự, cô chỉ muốn nhặt lại đồ của
mình. Cô muốn ngồi sụp xuống vì đôi chân run rẩy. Cô cầu nguyện mong sao thử
thách này sẽ kết thúc thật nhanh!
Cô có thể cảm thấy cả người cô run rẩy dữ dội
trong giấc mơ. Trong khoảnh khắc đó, cô thấy cả thế giới đã bỏ rơi mình. Khi họ
nổ súng, cô gần như có thể thấy viên đạn đang bay tới. nỗi sợ hãi của cô nuốt
trọn nó và cô cảm thấy buồn nôn. Có lẽ họ chỉ muốn dọa cô một chút, nhưng đã xảy
ra chuyện rồi. Cô thấy cái chết đang đến với mình, xé nát cô như một con thú
hoang.
Cô bị bắn vào đầu. Cô không cảm thấy quá đau, nhưng sức nóng trên đầu rất nhanh lan ra khắp cơ thể cô. Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ rời khỏi thế giới theo cách này. Máu chảy xuống má cô, cô không còn đứng được nữa, cô ngã xuống đất, máu chảy tràn trên tuyết. Không khí rời khỏi phổi cô.
Khoảnh khắc hấp hối, phổi cô vẫn kêu cứu. Những người đàn ông đã chạy mất. Cô cảm thấy như bị tách ra khỏi thân xác, linh hồn cô đang đứng đó, nhìn mình. Xác thân cô co giật như đang cố thở, cố hít bất cứ chút khí nào...
Cô nhìn thấy những ngón tay đầy
máu của mình co lại rồi duỗi ra trong tuyết. Hơi thở của cô mờ dần vào hư vô và
toàn bộ khung cảnh dần nhạt màu như những bản phác thảo, hình ảnh dần chỉ còn
là trắng đen, rồi cuối cùng mọi thứ biến mất.
Ngay trước khi hơi thở cuối cùng của cô tắt, một
bóng người đến gần cô ấy và đỡ cô dậy. Cô không thể nhìn thấy mặt anh. Nhưng cô
có thể nhớ đôi mắt của anh. Đôi mắt đó giống như đã nhìn thấy mọi thứ, giống như
đã từ bỏ việc cố gắng tìm hiểu thế giới. Đôi mắt giống như có thể nhìn xuyên thấu
linh hồn. Cô thấy mình kêu cứu với đôi mắt đó trước khi bất tỉnh...
Đó là tất cả những gì cô còn nhớ.
Sau đó, khi trở lại thế giới, cô thấy mình trong một
căn phòng sáng sủa của một bệnh viện. Phát súng dường như không quá nghiêm trọng.
Nhưng đã là tám tháng trôi qua kể từ đêm đáng sợ đó. Cô không thể nhớ lại chút gì
những chuyện sau đó. Chỉ hoàn toàn là một khoảng trắng.
Điều gì rất đáng
sợ hoặc không thể tưởng tượng được đã xảy ra trong tám tháng đó? Tám tháng thật
là một thời gian dài. Mình đã ở đâu trong những tháng đó?
Vài ngày trước, Song Jae đã gọi.
Sau khi phát hiện ra Jin Young đang ở nhà Frank, Song
Jae bắt đầu hỏi cô rất nhiều. Song Jae im lặng một lúc khi biết chính xác những
gì đã xảy ra sau khi cô đi Châu Âu. Jin Young tự hỏi bạn thân của cô đang nghĩ
gì. Sau đó Jin Young quyết định thử lại vận may của mình.
Cô hỏi Song Jae về tám tháng đó một lần nữa. Nhưng
bạn cô chỉ nói rằng cô không biết nhiều, cô chỉ biết chuyện gì đã xảy ra sau
khi Jin Young tỉnh dậy tám tháng sau đó.
Không! không thể
như thế! mình chắc chắn có nhiều chuyện khác nữa!
Tại sao mọi người đều che giấu sự thật? Mọi người
càng cố lảng tránh mình càng thấy lo lắng hơn. Có lẽ mọi người sợ mình sẽ không
thể chấp nhận sự thật, cho nên tất cả họ đều cố che giấu. Không lẽ không biết
gì sẽ là một phước lành?
Dần dần, bản thân cô cũng bắt đầu nghĩ theo cách này.
Nhưng đôi khi cô đơn một mình, cô lại nghĩ về tám tháng đó.
Chuyện gì đã xảy
ra?
Nếu mình có thể tìm thấy người đàn ông đó, người
đã đưa mình đến bệnh viện, có lẽ mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng hơn. Người đàn ông
đó có lẽ chính là liên kết bị thiếu. Người ấy ở đâu?
Cô đã từng hỏi cha cô về người đàn ông đó, Cô nói
với ông cô muốn tìm anh. Nhưng cha cô lại luôn nhăn mặt khi nhắc đến người đàn
ông đó. Ông bảo cô đừng hỏi nữa, và còn nói rằng ông đã gửi một tấm séc cho người
đó như một phần thưởng cho việc cứu Jin Young. Cha cô nói đó chỉ là một việc tốt
ngẫu nhiên. Người đó chỉ là một người qua đường bình thường.
Nhưng mình vẫn muốn
biết người đó là ai. MÌnh thật tò mò muốn biết linh hồn nào trú ngụ dưới đôi mắt
đó! Mình muốn cảm ơn vị cứu tinh của mình, cảm ơn anh vì đã đi vào con hẻm đêm
đó. Và có lẽ người đó có thể giúp mình phục hồi những ký ức đã mất.
Quá khứ của cô ... cô chưa bao giờ nói với Frank về
quá khứ của mình.
Frank ... người đàn ông này quá hấp dẫn cô.
Bằng cách nào đó anh có thể chạm vào trái tim cô
mà chưa từng có ai làm được. Cô đang cố gắng kìm nén khao khát yêu anh. nhưng
trái tim cô dường như không thể kiểm soát. Trái tim cô có tiếng nói riêng mình,
nó cứ muốn chạy về phía anh. Mong muốn duy nhất của cô là hai người chỉ chia sẻ
những khoảnh khắc hạnh phúc trong mối quan hệ ngắn ngủi này. Cô không thể cho
phép mình yêu anh. Bởi vì một khi cô trở lại Hàn Quốc, những cảm giác mà họ
dành cho nhau có thể sẽ trôi tuột đi như cát biển.
Bất cứ khi nào cô nhìn Frank, đôi mắt nồng nàn của
anh, những lời thì thầm dịu dàng, những cử chỉ yêu đương mạnh mẽ của anh... tất cả đều
mang đến cho cô hy vọng. Cô đã mơ về một tương lai có anh. Mọi điều anh làm cho
cô lay động trái tim cô.
Nhưng những gì bác sĩ cảnh báo cô trước chuyến đi và
các cơn đau đầu ngày càng dữ dội nhắc cô cần phải thận trọng. Cô tự hỏi liệu
khi nào cuộc sống của cô sẽ hoàn toàn thay đổi.
Cô không có lựa chọn nào khác. Bằng cách nào đó cuộc sống của cô đã thay đổi và cô bắt đầu cảm nhận được vị đắng của nó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét