Phần 44
Đêm đang thể hiện khả năng cùng sức mạnh của nó trong bóng tối; cùng với nữ thần mặt trăng, màn đêm thực hiện chuyến du hành cuối cùng trên trái đất trước khi bình minh ló dạng.
Trong nhà, cô đang ngủ say trong mùi hương dễ chịu của những bông hoa phảng phất trong không khí . Có tiếng bước chân bên ngoài phòng cô, rồi cánh cửa mở ra, để gió từ hành lang lùa vào phòng. Dưới ánh đèn hành lang yếu ớt có bóng một người đàn ông. Trong lúc ngủ cô có cảm giác như mình đang bị theo dõi. Cô như đang nửa mơ nửa tỉnh… Căn phòng dường như lạnh hơn và thoang thoảng trong không khí mùi lạ của người đàn ông. Không hiểu sao cô có cảm giác như không khí trong phòng trở nên trong lành hơn!
Có một bóng đen che khuất ánh trăng. Trong bóng tối anh ôm cô. Cô có thể cảm nhận được chất liệu của vải và cơ thể anh ấm áp. Đó là một cảm giác kỳ lạ, sự kết hợp giữa vải êm mát và hơi ấm của da thịt anh. Những lời thì thầm của anh rơi vào tai cô, nụ hôn của anh trên mặt cô, thiêu đốt cô… nhưng cô không thể cưỡng lại anh. Trong màn đêm quyến rũ kỳ lạ, cái ôm và nụ hôn của anh thậm chí còn mạnh mẽ hơn ban ngày! Ngay trước khi cô chìm vào giấc ngủ lần nữa, cô biết anh sắp rời đi. Cô có thể cảm thấy hơi ấm vừa rồi biến mất khi anh rời đi.
Sau đó cô nghe tiếng động cơ văng vẳng vang lên từ tầng dưới. Rồi tiếng xe ngày càng nhỏ dần, trước khi mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng.
Khi cô thức dậy, trời đã sáng hẳn. Mặt trời
kiêu hãnh treo trên bầu trời, in bóng những tấm rèm đang nhảy múa mỗi khi có
gió thổi tới xuống sàn nhà.
Sự cô đơn và yên bình của màn đêm đã bị ánh dương
rực rỡ che khuất, nhưng đôi mắt anh trong đêm tối, cử chỉ yêu thương đầy vương
vấn thuộc về màn đêm kia không chịu rời xa tâm trí cô. Những hình ảnh cùng xúc
cảm đó cứ không ngừng trở lại trong tâm
trí cô.
Một nỗi buồn chợt ùa tới, chỉ
vài ngày nữa thôi... Chỉ vài ngày nữa cô
sẽ phải trở về Hàn Quốc.
Cha mẹ cô cứ gọi nhắc cô về điều đó. Có một lần
cha cô không gọi điện thoại cho cô mà gọi thẳng vào khách sạn, nên phát hiện ra
cô không đó. Ông giận dữ hỏi cô.
“Sao con không ở trong khách sạn?”
“Ở nhà bạn sao?”
“Bạn nào, tên gì?”
“Kêu nó nghe điện thoại của cha
ngay bây giờ!”
Từ khi cô bắt đầu học violin vào năm bốn tuổi, cha
cô đã là một người rất nghiêm khắc và đáng sợ. Hầu như ông luôn đòi hỏi cô cao hơn bất kỳ giáo viên nào! Cô
biết cha yêu cô và có ý tốt, nhưng tính cách quá khích không thể chịu đựng nổi
đã khiến Jin Young tự nhiên có khoảng cách với ông.
Nếu cha cô biết cô đã nói dối
ông, thật ra cô đang sống trong nhà của một người đàn ông lạ trong suốt thời
gian này, cô không thể tưởng tượng được Ông sẽ giận dữ đến mức nào!
Cô gọi cho Song Jae nhờ giúp đỡ, nhờ cô ấy nói
chuyện với cha mình. Khi cô kể với Song Jae những gì
xảy ra, những nghi ngờ và thắc mắc của Jin Young cũng tuôn trào. Nhưng đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng. Sự im lặng kéo dài một lúc, cho đến khi
Song-Jae cuối cùng cũng lên tiếng với giọng khá xúc động.
“Xin lỗi, Jin Young. Tôi đã hứa một số điều với cha cậu khi cậu sang đây. Mình sẽ giúp cậu gọi cho ông nói là cậu ở với mình, nhưng đối với những câu hỏi còn lại của cậu, mình chỉ có thể nói có lẽ suy đoán của cậu là đúng. Mình không thể bảo cậu phải làm gì. Cậu nên tự hỏi bản thân xem cậu thực sự cảm thấy thế nào đối với anh ấy. Khi trở về Hàn Quốc, liệu cậu có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra không? Cậu không thể luôn bỏ chạy khi cần phải đối mặt với một mối quan hệ”
Cảm ơn Chúa, cuối cùng Song Jae cũng đã xoa dịu được cha cô.
Jin Young nghĩ, Phải, Song Jae nói đúng. Với tâm trạng hiện tại, có lẽ không có cách nào cô có thể quên anh ấy khi trở về Hàn Quốc.
...
Những cảm xúc mạnh mẽ của Frank được ẩn giấu đằng sau lớp mặt
nạ dịu dàng, nhưng đôi khi, những cảm xúc này lại bộc lộ trong vô thức. Như được mở khóa, những cảm xúc sẽ tuôn
trào và tràn ngập xung quanh cô. Những cảm xúc này mạnh mẽ, mãnh liệt đến mức cô vừa say mê vừa sợ
hãi. Cô sợ mình sẽ không thể
hòa nhịp cùng anh. Cô cũng sợ
anh phát hiện ra trong khi cô nhận được tất cả tình yêu sâu đậm anh dành cho
cô, cô lại nghi ngờ và sợ anh…
Frank! Người mà cô vô tri vô giác đã yêu… Cô từng nghĩ cuối cùng mình sẽ có thể quên được người đàn ông này.
Anh chính là Ngài Shin bí ẩn mà người chủ cửa hàng nhạc cụ đã nhắc đến, người đã mua cây đàn violin cực hiếm và đắt tiền cho người yêu.
Anh cũng chính là người may bộ vest ở tiệm may đó! Người chủ giúp cô sửa váy đã nói chuyện với cô như với một khách hàng quen biết lâu năm.
Frank… Anh ấy là Frank Shin.
Tên tiếng Hàn của anh ấy là Dong Hyuk, tên đầy đủ là Shin Dong Hyuk!
Jin Young và bạn gái cũ của anh giống nhau đến mức người khác không thể phân biệt được.
Người phụ nữ đó đã để lại dấu vết và mọi thứ của cô ấy ở khắp nhà anh, giống như cái bóng của cô vẫn ám ảnh khắp nơi, chiếm hết mọi ngóc ngách trong nhà!
Người phụ nữ đó cũng kiểm soát mọi dây thần kinh của Frank và lấp đầy từng hơi thở của anh ấy!
Nếu người phụ nữ đó quay trở lại sau khi đã rời xa anh một năm thì sao? Nếu người phụ nữ đó lại xuất hiện trong ngôi nhà này một lần nữa và quay về bên anh?
Nếu tất cả những điều này là sự thật thì tại sao… tại sao anh không nói gì? Tại sao?
Nếu trước đây họ thực sự yêu nhau sâu đậm đến điên cuồng thì quá khứ đó sẽ như thế nào? Làm sao người phụ nữ đó có thể quên anh dễ dàng, không cần chút nỗ lực nào như vậy?
Cô đứng dậy và đi lên sân thượng. Cô mở hết cửa sổ để ánh nắng lọt vào. Khung cảnh bên ngoài hoàn hảo đến mức cô không dám thở mạnh vì sợ làm xáo trộn sự thanh thản hoàn hảo. Hồ nước trong vắt và sạch sẽ, trên mặt nước còn có những gợn sóng mùa xuân. Vạn vạt trông như đã đoán trước được mùa hè đang đến dù bây giờ vẫn còn là đầu xuân. Giống như những gợn sóng tren mặt hồ, nỗi sợ hãi và bất an trong lòng cô cũng đang lan rộng…
Shin Dong Hyuk! Shin Dong Hyuk! Anh có phải là người nói yêu em trong giấc mơ?
Trong đời thật em đã bao giờ gào thét tên anh như em đã từng gọi anh trong mơ chưa?
Anh có phải... anh có phải là người yêu trong quá khứ bị lãng quên của em không?
Và anh có phải là người yêu mà em đã quên?
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét