Những năm tháng một mình của một thời nhóc tì của tôi cứ thế mà trôi.
Cứ thế tôi chờ Mẹ tôi. Mẹ tôi thì chẳng biết cho tôi vào đâu, thủa đó làm gì có nhiều trường Mẫu giáo như bây giờ. Tôi cứ phải lang thang ở đâu gần đó gần Mẹ. Không ai phiền vì tôi chẳng la hét chẳng làm phiền ai cả. Dường như tôi đã biết cách chơi một mình từ rất nhỏ.
Có lần tôi nhớ tôi theo Mẹ vào lớp Mẹ đang dạy. Tôi sẽ ngồi đâu đó và chơi một mình như mọi khi. Bất chợt tôi nghe có tiếng nhạc nào đó trong tôi, tôi muốn quơ tay, muốn chuyển động theo tiếng nhạc thôi thúc trong tôi. Vậy là tôi bước ra giữa lớp… và múa.
Mẹ không nói gì.
Các chị học trò của Mẹ thì vui thích.
Ngày hôm đó vẫn in đậm trong ký ức con nít của tôi, không biết vì lẽ gì. Vì cái cảm xúc âm nhạc nào đó, hay vì sợ bị la rầy mà vẫn làm, hay vì ánh mắt nụ cười khuyến khích của các chị?
Rồi vào năm được năm tuổi tôi cũng được Mẹ cho đi học Mẫu giáo.
Trường Mẫu giáo đó không giống trường Mẫu giáo bây giờ, mà giống một trường Tiểu học hơn. Cũng hai hàng bàn ghế, có bảng ở trên, không có đồ chơi hay đồ dùng gì có màu sắc rực rỡ tươi vui phù hợp với trẻ con cả. Trong ký ức của tôi, cái lớp Mẫu giáo đó giống hệt mấy lớp học của trường Tiểu học Mẹ tôi dạy.
Học được hai ngày. Ngày thứ ba, buổi sáng vì lý do gì đó không còn nhớ nữa tôi chưa được ăn sáng. Vì hai trường gần nhau nên Mẹ nhờ một chị học sinh của Mẹ mang cho tôi ổ bánh mì.
Chị đến cửa sổ lớp tôi ngoắc ngoắc, rồi giơ ổ bánh mì lên ra dấu. Tôi biết chị đến để đưa bánh mì cho tôi. Ngại bước ra cửa lớp rất xa từ chỗ tôi ngồi, tôi bước lên băng ghế, bước ba bước sau lưng hai bạn ngồi cùng bàn là đến được cửa sổ để lấy bánh mì. Vậy thôi, rồi chị đi.
Cô giáo đi xuống chỗ tôi ngồi, ký vào đầu tôi một cái đau điếng rồi đi lên.
Tôi chẳng hiểu vì sao bị ký đầu.
Khi về nhà tôi kể cho Mẹ câu chuyện trên lớp, Mẹ không nói gì.
Hôm sau, Mẹ cho tôi vào thẳng lớp một trường của Mẹ dạy.
Vậy là kết thúc sự nghiệp học Mẫu giáo của tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét