14 tháng 6, 2018

Ký Ức 11 - Bài học thứ hai

Năm tuổi, tôi vào lớp một.
Trẻ nhất trong lớp. Thời đó rất nhiều trẻ con đi học trễ, vì không có người lớn đưa đi học, hay hồi xưa người ta nghĩ từ từ rồi học cũng được hay sao đó. Tôi học chung với mấy chị lớn lắm, tám hay mười tuổi gì đó. Ngưỡng mộ mấy chị lắm vì mấy chị biết nhiều, làm được nhiều thứ hơn mình. Hay đơn giản hơn người ta lớn hơn mình thì tự dưng nể nang thôi.

Tôi học thấy dễ dàng, không thấy có gì quá khó hay không hiểu được hết. Một hôm cô cho mấy bài toán cộng trừ rồi đi lên phòng Giáo viên họp. Tôi làm bài xong, trong đó có một bài là 5–3 = ?
Tôi làm 5-3 = 2
Chị lớp trưởng, à quên kể, chị lớp trưởng là một trong các chị lớn đó, nhìn qua thấy bảo: “Mấy bài kia mày làm đúng rồi, bài này sai. 5-3 = 8 mới đúng!”

Tôi nghĩ chị lớn vậy chắc là giỏi hơn mình, bèn sửa lại theo ý chị dù lúc đó thấy kỳ lạ, trừ mà sao đáp số lại nhiều hơn số bị trừ(!?) Đám bạn học không hiểu sao cũng rủ rê nhau bôi kết quả mình đã làm, sửa lại cho bằng tám hết.
Cô đi họp về, chấm bài làm, có rất nhiều bạn làm sai bài đó, có dấu bôi xóa, bằng chứngcủa chép bài lẫn nhau. Cô bèn gọi các bạn làm sai và có dấu bôi sửa, hơn phân nửa lớp, xếp hàng rồng rắn, lần lượt từng em nhận hai khẻ tay bằng thước bảng.

Hai khẻ tay đó đau thiệt nha. Mà tức nữa! Vì mình làm đúng mà nghe lời người khác làm chi!
Từ đó tôi chưa hề xem bài người khác thêm một lần nào nữa, trong suốt quãng đời học sinh của mình.

Năm tuổi tôi đã học được thêm một bài học nữa.
Không tin vào ai khác, chỉ tin chính mình mà thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét