Hồi tôi còn nhỏ, ai cũng nói là tôi lanh lợi thông minh lắm. Mẹ hay dắt tôi đi chợ, thật ra tôi cứ luôn theo sau mẹ tôi như cái đuôi vậy thôi.
Năm đó tôi và Mẹ đã ở một nhà khác vì Mẹ đổi Trường dạy, một căn nhà nhỏ ở cuối một hẻm nhỏ trong một con hẻm lớn hơn. Nhà ở gần chợ, cách có một ngã ba và một ngã tư thôi, nên một ngày kia Mẹ cho tôi đi chợ một mình.
Tôi chưa biết chữ, nhưng Mẹ ghi giấy những thứ cần mua, tôi cứ cầm tiền cầm giấy ra chợ đưa cho người bán. Mẹ chỉ những người bán cá, thịt, rau, tạp hóa Mẹ hay mua, rồi dặn mua thịt hay cá cần nhiều tiền hơn, mua trước để lấy tiền thồi rồi mới mua tới rau cải. Hồi nhỏ ở chỗ tôi ở tiền dư trả lại không gọi là tiến thối lại, mà là tiền thồi. Giờ không biết có còn gọi vậy không.
Cứ vậy mà tôi đi chợ, không mất đồng nào, không thiếu thứ gì, còn mua được đồ ngon và rẻ nữa. Chắc vì bé gái dễ thương.
Chắc nhờ vậy mà giờ tôi không sợ mua bán, không sợ người lạ.
Tôi đã bắt đầu việc tìm nguồn hàng giá rẻ chất lượng cao từ lúc rất trẻ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét