Sau một ngày, khu đất trống gần chợ mọc lên một Đoàn Xiếc – Xiếc Môtô Bay. Tôi đi chợ ngang qua không thể không dừng lại ngắm cái lều hình trụ tròn cao, có chóp nhọn, bên ngoài có những Panô đầy màu sắc vẽ hình mấy chiếc xe máy đang bay trên không trung, thêm cái loa phát ra chương trình quảng cáo ồn ào rất vui tai.
Chưa bao giờ biết Xiếc là gì, chứ đừng nói tới Môtô – mà còn bay! Tôi bèn về xin tiền Mẹ rồi rủ một nhỏ bạn gần nhà đi xem cùng. Giờ cũng không nhớ bạn đi cùng là bạn nào nữa.
Ấn tượng lần đầu được xem Xiếc mạnh lắm. Từ lúc cầm chặt cái vé trong tay, lâu lâu lại mở ra xem, đọc hết mấy chữ có trên cái vé đó trong lúc sắp hàng chờ vô, tới lúc leo qua được mấy tầng cầu thang sắt cao lên đến tầng cuối cùng, gần sát cái mái nhiều màu hình chóp, nhìn xuống cái ống hình trụ tròn thiệt lớn thiệt sâu đó, hồi hộp không biết những chiếc xe máy to lớn nặng nề kia sẽ bay thế nào.
Rồi giờ diễn cũng tới, khởi đầu là một chị chạy chiếc xe đạp lòng vòng trong cái ống lớn đó. Chị đạp mạnh dần, xe chạy nhanh dần, leo dần càng lúc càng cao trong lòng ống. Cái xe nằm ngang với mặt đất mà chị không ngã, không rơi xuống! Người ta vỗ tay quá chừng. Rồi tới mấy anh chạy xe máy xuất hiện, nhìn thiệt dũng mãnh trong mấy bộ đồ thật ngầu, các anh lượn vòng tròn, đan xen vào nhau, múa lượn trên yên mấy con ngựa sắt đó khi vẫn chạy vòng tròn, có khi còn chạy lên cao, lượn thật sát cái hành lang mà tôi đang nín thở tròn mắt đứng nhìn.
Màn diễn Xiếc sống động đó hòa cùng tiếng máy xe gầm rú, tiếng nhạc, tiếng loa phát tiếng người dẫn chương trình, tiếng người ta la hét cổ vũ… và cả tiếng tim đập rầm rầm trong ngực của một con bé lần đầu được xem những tiết mục quá ấn tượng, quá đẹp, quá hay.
Hai con nhóc xem xong còn chưa chịu về, vẫn tần ngần đứng ngoài cửa rạp xiếc rất lâu, không chờ đợi điều gì, chỉ muốn níu kéo cảm xúc quá đặc biệt vừa có mà thôi. Đứng đó, lại đọc hết những gì người ta viết trên mấy cái Pano đó, thì biết là Đoàn xiếc sẽ còn diễn thêm hai ngày.
Thế là về năn nỉ xin thêm tiền Mẹ để được xem nữa. Ngày hôm sau, hai đứa con gái lại ra rạp xiếc trước giờ diễn rất sớm, chơi quanh quẩn ở đó, lại đọc, lại ngắm bất kỳ cái gì có ở đó. Có một chị tóc dài đang đứng ở quày vé, tôi nhận ra là chị chạy xe đạp ngày hôm qua. Khi diễn chị cột tóc đuôi ngựa cao. Cái đuôi tóc đó bay bay khi chị diễn thật đẹp. Lúc này chị trông thật hiền khi xõa tóc. Giờ tôi chỉ nhớ vậy thôi, trong ký ức con bé tám chín tuổi gì đó chỉ nhớ nụ cười chị, nhớ mái tóc dài, nhớ là chị rất xinh.
Thấy hai đứa cứ thì thầm với nhau rồi lại nhìn lén chị, chị vẫy hai đứa tới rồi hỏi:
- Hai đứa đi xem xiếc hả, chưa tới giờ bán vé, tụi em chờ chút nha.
- Dạ. Mà tụi em hôm qua xem rồi. Hay lắm! Nên tụi em xin tiền đi xem nữa.
- Tụi em thích lắm hả? Để chị nói chị bán vé lấy vé cho 2 đứa sớm nha.
Chị nói gì đó với cô bán vé, rồi chị vẫy tay chào hai đứa để đi vào trong khu nhà Xiếc.
Hai đứa lấy vé xong tìm chỗ ngồi chờ, nhắc đi nhắc lại với nhau là chị đẹp, chị dễ mến thế nào, và buồn rầu nghĩ chỉ còn một hôm diễn ngày mai nữa thôi.
Ngày sau đó hai đứa lại đi ra chỗ rạp Xiếc dù trong túi không có tiền.
Không đứa nào xin được tiền mua vé vì đã xin tiền xem hai lần rồi. Lại đứng trước rạp Xiếc, lại ngắm mọi thứ ở đó, ngắm cả cô bán vé, ngắm người ta ra vô mua vé, quá buồn vì không có tiền mua, càng buồn khi nghĩ tới chuyện sau ngày hôm nay thì hết diễn rồi.
Rồi chị lại xuất hiện, chị cười thật tươi khi thấy hai con nhóc ngày hôm qua. Giờ thì không cần chị vẫy nữa, hai đứa mừng rỡ chạy đến bên chị.
-Mai không diễn nữa hả chị?
- Ừ! Mai tụi chị dọn đi rồi. Mỗi chỗ diễn 3 đêm thôi, rồi lại đi chỗ khác.
- Vậy là không được gặp chị nữa rồi! Chừng nào đoàn Xiếc mới quay lại hả chị?
- Chị cũng không biết khi nào nữa! Cứ đi chỗ này chỗ kia vậy đó.
Hai đứa buồn xo, không nói được câu nào hết.
- Hai đứa lấy vé chưa? Chị hỏi.
- Tụi em không xem. Tụi em không có tiền, không xin được tiền nữa.
Chị nhìn hai đứa cười cười, hai con nhóc thì ũ rũ.
-Hai đứa cứ chơi ở đây nha. Chị phải đi sửa soạn đây!
Rồi chị lại chạy vào trong như lần trước. Hai đứa tần ngần nhìn người mua vé bắt đầu đông dần, rồi cái hàng chờ vào xem dài ra. Tôi cứ nhìn mãi những khuôn mặt háo hức cười nói của mấy đứa nhỏ đang xếp hàng, dù nỗi buồn vì qua ngày mai sẽ không gặp chị nữa lớn hơn nhiều so với cái buồn vì không được xem.
Rồi giờ diễn sắp bắt đầu, người ta đã mở cổng soát vé, những khuôn mặt háo hức kia lần lượt đi qua cổng, cười nói hăm hở bước lên cầu thang sắt. Hai đứa nhìn người ta vào xem mà muốn khóc.
Bỗng dưng chị xuất hiện sau lưng người soát vé, chị vẫy hai đứa, chỉ chỉ vào hàng người. Không hiểu sao hai đứa thông minh dễ sợ, ngay lập tức chạy đến xếp vào hàng. Khi đến cổng, thay vì đưa vé, thì có chị ở đó nắm tay hai đứa vào rồi!
Bây giờ không còn nhớ cái xuất diễn cuối cùng của đoàn Xiếc đã trôi qua thế nào nữa, chỉ nhớ cảm giác vui mừng khi thấy chị đứng sau ngừơi soát vé vẫy hai đứa, nhớ cảm giác ấm áp hạnh phúc kỳ lạ khi chị nắm tay hai đứa đi qua cổng.
…
Nhiều tháng sau, nhiều năm sau, mỗi khi đi ngang khu đất trống đó, tôi vẫn luôn phải nhìn nó, vẫn luôn thấy buồn nhớ hình ảnh cái rạp Xiếc nhiều màu và ồn ào đó, vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó nó sẽ xuất hiện lần nữa.
Tôi đã không bao giờ gặp lại chị.
…
Ấn tượng đẹp đẽ, tài năng, dễ gần của một người diễn viên trẻ, chừng đôi mươi gieo trong lòng một con bé Tiểu học quá sâu, quá lớn. Chị là người nghệ sĩ tôi thích đầu tiên trong cuộc đời.
Tôi vẫn luôn nhớ chị, chị là một ký ức thật đẹp trong tuổi thơ của tôi.
* Diễn Viên Lê Lộc trong một chương trình quảng cáo sản phẩm.
Nhờ bức ảnh này mà câu chuyện về người diễn viên Xiếc và một con bé Tiểu học đã không bị chìm sâu trong vùng tối quên lãng của ký ức.
** Để nhớ một kỷ niệm quá xa của quá khứ và một kỷ niệm còn tươi mới, in đậm những hình ảnh thật đẹp cùng những nụ cười.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét