Tôi vẫn còn lưu giữ rất nhiều ngày Sinh Nhật trong kho ký ức của mình. Những khoảnh khắc thật vui, vì đông người, vì nhiều bạn, vì có nhiều đồ ăn ngon, lại vì có nhiều quà.
Nhiều Sinh nhật là thế nhưng chỉ có một ngày in đậm nhất, dù ngày ấy chỉ có hai Mẹ con.
Mẹ làm cho tôi một ổ rau câu, có tên tôi và ngày sinh nhật trên ổ bánh. Tôi nhớ cái bánh rau câu đó vì với tôi, lúc đó, nó rất lớn và rất đẹp, rất thần kỳ. Mẹ dạy tôi cắt từng con chữ bằng rau câu màu trắng, sắp ngược cho ngay ngắn vào cái khuôn tròn, rồi Mẹ đổ từ từ rau câu trong vào để những con chữ không bị xê dịch. Sau đó là nhiều loại rau câu có nhiều màu để tạo vân.Tôi nhớ mẹ dùng sữa để làm màu trắng, màu nâu đen của cà phê, màu xanh của lá dứa.
Khi Mẹ úp ngược ổ rau câu ra dĩa, tôi thấy tên mình và những con số nổi trên nền bánh thật đẹp. Có một con chữ hay số nào đó bị lệch một chút, nhưng có hề gì. Với tôi, ổ bánh đó vẫn đẹp nhất, ấn tượng nhất, chắc là vì tôi được làm cùng Mẹ cái bánh để mừng ngày sinh của mình.
Giờ thì với nhiều kỷ thuật mới và đa dạng người ta làm ra những ổ rau câu đẹp như những bức tranh. Mỗi khi dạo quanh hàng bánh, nhìn thấy những ổ rau câu nhiều màu sắc tinh tế đó, tôi vẫn cứ nhớ ổ rau câu Sinh Nhật ngày nào. Nhớ những con chữ màu trắng dễ gãy, nhớ không gian vắng và hơi tối trong căn nhà của hai Mẹ con.
Từ khi nào, Mẹ đã không còn làm bánh vào Sinh nhật của tôi nữa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét