18 tháng 9, 2015

Chuyện tình Bùi Giáng - Kim Cuơng

 Nhân đọc bài của Hồ Chí Bửu về Tình Sử Bùi Giáng - Kim Cương, cảm động quá nên re-post để chia sẻ với bạn bè của mình.
TÌNH SỬ BÙI GIÁNG


Tình sử Bùi Giáng & Kim Cương


Cõi đời một kiếp yêu em
Dẫu là bỏ cuộc, mộng tìm dáng xưa


Kỳ nữ Kim Cương chiếm một vị trí đặc biệt trong cuộc đời, trong tâm hồn và trong sáng tác của Bùi Giáng. Trong tâm hồn ông, Kim Cương là “đệ nhất mỹ nhân“ trong thiên hạ. Ông yêu Kim Cương bằng một tình yêu lạ lùng nhất thế gian. Chỉ có thể nói đó là một tình yêu bất tử. Đã có rất nhiều giai thoại xung quanh mối tình kỳ bí này.

Đối với Kim Cương, tuy là mối tình đơn phương từ phía Bùi Giáng, nhưng nữ nghệ sĩ đã rất trân trọng tình yêu của ông, một sự trân trọng vô cùng cảm động và hiếm thấy. Nhiều năm qua, nghệ sĩ Kim Cương có những lý do riêng nên đã không lên tiếng một cách chính thức. Lần đầu tiên, bà tiết lộ với Báo Thanh Niên một số sự thật về thiên tình sử này, vì đã đến lúc bà không còn lý do để tiếp tục im lặng... Chúng tôi tạm gác những phần cuối của loạt bài Bùi Giáng - thi sĩ kỳ dị để giới thiệu riêng cùng bạn đọc những tiết lộ của Kim Cương. Chúng tôi xin tỏ lòng biết ơn nghệ sĩ Kim Cương. Những tiết lộ này sẽ giúp cho công chúng hiểu rõ hơn con người và sự nghiệp của một thi sĩ độc đáo vào bậc nhất của đất nước.

Có lẽ trong cuộc đời của thi sĩ Bùi Giáng, ngoài chuyện văn chương ra thì chuyện tình đơn phương của ông với NSƯT Kim Cương là nổi bật nhất, kỳ lạ nhất, và cũng cảm động nhất. Kim Cương còn giữ rất nhiều bài thơ của ông viết tặng riêng bà, cả hình ảnh nữa, nhưng từ lâu bà từ chối mọi lời yêu cầu của các tờ báo, nhà xuất bản xin được phát hành, đặc biệt sau khi Bùi Giáng vừa qua đời nhiều đơn vị còn đặt vấn đề “mua“ những tấm ảnh, tập thơ đó. Bà nói: “Tôi không muốn đem tình cảm của Bùi Giáng ra đánh bóng tên tuổi của mình hoặc làm gì đó có dấu ấn kinh doanh. Dù tôi không yêu ông, nhưng tôi trân trọng tình yêu của ông. Tuy nhiên, bây giờ sau loạt bài của Báo Thanh Niên, tôi thấy đây không còn là chuyện riêng tư nữa, mà Bùi Giáng là một sự kiện văn học chung của đất nước, cần có thêm nhiều thông tin về ông. Và vì không lên tiếng nên có những thêu dệt không đẹp cho Bùi Giáng, vì vậy tôi chỉ muốn nói rõ một vài sự thật để người ta hiểu đúng ông hơn“.

Kim Cương biết Bùi Giáng lúc bà khoảng 19 tuổi, còn theo đoàn cải lương của má Bảy Nam nhưng đã được mệnh danh là “kỳ nữ“. Thật ra, ông chú ý đến bà trong một đám cưới của đôi bạn Hạnh - Thùy. Sau đám cưới, một hôm Thùy bảo Kim Cương: “Có một ông giáo sư Đại học Văn khoa, đi học ở Đức về, ái mộ chị lắm, muốn đến nhà thăm chị“. Kim Cương trả lời: “Ừ, thì mời ổng tới“. Hóa ra là Bùi Giáng, lúc ấy đang dạy học, cũng áo quần tươm tất chứ chưa có “điên điên“ như sau này. Bùi Giáng lui tới, mời Kim Cương lên xe đạp ông chở đi chơi, rồi cả cầu hôn, nhưng bà đều né tránh. Bởi sau vài lần tiếp xúc, bà thấy ở ông toát lên cái gì đó “kỳ kỳ“, bất bình thường, nên bà sợ. Đeo đuổi mãi không được, Bùi Giáng thở dài nói: “Thôi, chắc cô không ưng tôi vì tôi lớn tuổi hơn cô (Bùi Giáng lớn hơn Kim Cương mười mấy tuổi), vậy cô hứa với tôi là sẽ ưng thằng cháu của tôi nhé. Nó trẻ, lại đẹp trai, học giỏi“. Kim Cương ngần ngừ: “Thưa anh, chuyện tình cảm đâu có nói trước được. Tôi không dám hứa hẹn gì đâu, để chừng nào gặp nhau hẵng tính...“. Ý bà muốn hoãn binh. Nhưng Bùi Giáng đã đùng đùng dắt cháu tới. Trời ơi, hóa ra đó là thằng nhỏ mới... 8 tuổi. Kim Cương hết hồn, thôi rồi ổng đúng là không bình thường!

Từ đó, mỗi năm Bùi Giáng mỗi bệnh nặng hơn. Ông không có vợ con, suốt ngày đi lang thang ngoài đường, hò hét, rồi cứ địa chỉ nhà Kim Cương mà tới. Thằng bé Toro con của Kim Cương lúc ấy khoảng 5 tuổi, thường trố mắt ra nhìn ông, và hỏi: “Mẹ ơi, sao bác này giống cái xe hoa quá?“. Tư duy trẻ con thật ngộ nghĩnh, nhưng lại rất chính xác. Thì trên người Bùi Giáng có đủ thứ: nào hộp lon treo lủng lẳng, nào lá cờ giắt sau lưng, nào nhánh cây, vòng hoa trên đầu... cả một nải chuối đeo thường xuyên trên cổ. Không mở cửa cho ông vào là ông la hét, đập cửa, chửi um sùm, ném đá nữa, khiến hàng xóm náo động. Nhưng riết rồi quen, mỗi lần ông tới nhà Kim Cương ai nấy đều cười. Má Bảy Nam ở trên lầu chỉ cần nghe la rùm beng, đập cửa ầm ầm, là hỏi: “Bùi Giáng phải không?“. Nhiều lần ông say khướt, nằm ịch xuống gốc cây trước nhà Kim Cương, mọi người phải khiêng vào. Bà lắc đầu: “Sợ ổng chết. Tướng tá vầy có thể chết bất cứ lúc nào. Nhưng khiêng vô rồi cũng sợ rủi ổng chết trong nhà mình. Mà điều, không nỡ bỏ ổng lăn lóc ngoài đường, thấy tội quá“.

Nhưng điều hay nhất là mỗi khi vô nhà Kim Cương ông lại sáng tác thơ để tặng bà. Tiện tay xé bất cứ tờ giấy, tờ lịch nào là ông viết ào vô đó. Nguồn thơ yêu cứ tuôn trào như suối, không vơi cạn theo năm tháng. Về sau, khi ông “quậy“ quá thì Kim Cương nghĩ ra cách, không mở cửa, mà lòn một cuốn sổ ra khe cửa cho ông viết thơ. Ông hí hoáy một hồi, rồi vui vẻ bước đi. Suốt 40 năm, cả chục cuốn sổ tay đã đầy ắp chữ của ông, chỉ riêng tặng “nương tử Kim Cương“. Bà trân trọng gìn giữ trong ngăn tủ. Những vần thơ yêu với nét chữ ngả nghiêng chệnh choạng nhưng hồn nhiên say đắm lạ kỳ.


- Kính thưa nương tử Kim Cương
Tấm lòng rộng mở phi thường bấy nay
Ngàn năm điêu đứng đọa đày
Thiên thu sử lịch cau mày về sau
Thưa em đời mộng dạt dào
Tình yêu vô tận yêu đào vô biên

- Kể từ tao ngộ đầu tiên
Kim Cương vô tận, thuyền quyên vô cùng
Bốn mươi năm đã lẫy lừng
Âm thầm tưởng niệm lạ lùng giai nhân
Trái tim thiết thạch vô ngần
Từ tam thu tới tử phần hôm nay
Kể từ sử lịch xa xuôi
Bất ngờ một bận bùi ngùi yêu em

Lang thang vạn dặm độc hành
Cẫm nang bỏ cuôc đời miǹh trao em


Tình sử Bùi Giáng - Kim Cương :
“Quyền lực“ của Kim Cương

Phải nói là Kim Cương có “quyền lực“ rất lớn đối với Bùi Giáng. Cứ nghe tên bà là ông trở lại ngoan ngoãn như một đứa trẻ con. Một lần, ông làm “chim bay cò bay“ giữa phố, gây ách tắc giao thông, công an tới lôi ông vào cũng không được.

Tình cờ có ông bạn Đoàn Thạch Hãn trông thấy, thế là anh ta rỉ tai ông: “Kim Cương nhắn ông tới nhà kìa!“. Lập tức ông riu ríu đi theo Đoàn Thạch Hãn.

Ông còn “ái mộ“ bà theo kiểu “kinh khủng“ của ông. Người ta ái mộ thì xin chữ ký, xin hình, còn ông thì xin... quần. Ông tới nhà nằng nặc đòi bà cho ông cái quần. Bà lấy quần của cậu Toro nay đã lớn cỡ ông mặc vừa. Ông giãy nảy không chịu, đòi cái quần của Kim Cương mới được. Bà bực quá, đưa thiệt. Lập tức ông mặc vô và rồi không chịu thay ra. Tắm xong, mặc lại. Tỉnh bơ.

Và sau này khi ông ở nhờ nhà anh Hoài - cháu gọi ông bằng bác họ - tại Gò Vấp, thì cũng chỉ Kim Cương là người phụ nữ duy nhất được ông cho phép bước vào nhà. Nhiều lần, các bạn thơ nữ có ghé thăm ông, nhưng vừa mới nghe cháu vô báo tin là ông đã la hét om sòm, đuổi họ như đuổi tà: “Chỉ có tiên nữ Kim Cương mới được bước tới đây. Đi ra! Đi ra hết!“.

Nghệ sĩ Kim Cương nói: “Tôi rất trân trọng tài năng của ông, nhưng phải nói thật là ông điên nặng, nhưng là cái điên trí tuệ, nói ra nhiều câu cực kỳ sâu sắc“. Thỉnh thoảng, khi ông hơi tỉnh thì Kim Cương cũng ngồi bàn chuyện thơ văn với ông cho ông vui. Những lúc ấy, ông gọi bà bằng “cô“ đàng hoàng chứ không “nương tử“, không “Hằng Nga“ gì hết. Nhưng có một lần, ông làm bà hết hồn. Hai người bàn luận đến Kiều, bà đọc mấy câu lỡ có sai một chút, ông liền đập bàn, la hét, nhảy dựng lên: “Tại sao Kiều mà cô nói sai như vậy? Câu vậy mà cô nói là của Kiều hả?“. Thấy ông trợn mắt giận dữ, bà cứ ngỡ ông sắp bóp cổ mình tới nơi. Bà quên mất rằng ông cũng yêu Kiều say đắm như yêu bà.

Có một chuyện nhỏ, nhưng cảm động. Kim Cương nói rằng Bùi Giáng có đóng phim gì nữa đó, chắc đóng vai phụ nho nhỏ thôi. Kim Cương nhớ khi ông lãnh tiền thù lao, liền mua hai trái xoài đem tới cho bà. Rất dễ thương.

Kim Cương bùi ngùi nhớ lại: “Suốt 40 năm, ông đối với tôi như một người yêu đơn phương, thì ngược lại, tôi đối với ông như chỗ dựa tinh thần, bất cứ lúc nào nghe ông đau ốm hay bị công an bắt, bị người ta đánh là tôi có mặt“. Bởi đơn giản, trong đầu Bùi Giáng chỉ có một số điện thoại duy nhất, một địa chỉ duy nhất, đó là địa chỉ và số điện thoại của Kim Cương. Nhiều lần ông đứng giữa đường dang tay la hét, làm kẹt xe, công an tới bắt, hỏi cách gì ông cũng chỉ nói một câu: “Thân mẫu tôi là Kim Cương, ở số... Hoàng Diệu, điện thoại 844...“. Thế là công an réo gọi Kim Cương. Bà đi lãnh ông ra. Chuyện đó xảy ra không biết bao nhiêu lần. Có khi ông bị té, bị thương, người ta chở vô bệnh viện, ông cũng chỉ “khai báo“ y như vậy. Bệnh viện lại réo bà. Bà lại đến. Hoặc những lúc ông lên cơn, có khi vô quậy cả đám cưới nhà người ta, bị người ta đánh, bà lại đến đưa ông về. Có lần, ông xuất hiện trước nhà bà với tóc tai mặt mũi đầy máu vì mới bị ai đó đánh, bà hoảng hốt gọi xích lô cho ông đi cấp cứu. Ông không chịu: “Chừng nào cô đi với tôi thì tôi mới đi“. Ừ, thì đi. Kim Cương gọi chiếc xích lô chở ông, vừa ngồi xe ông vừa nói vung vít, mặc cho Kim Cương chịu trận.

Và như thường lệ, trong cơn điên điên tỉnh tỉnh, ông lại tiếp tục làm thơ yêu qua cuốn sổ nhỏ nhét vào khe cửa nhà bà:


- Yêu nhau từ bấy tới nay
Xiết bao tâm sự từ ngày qua đêm
Thưa em nương tử dịu mềm
Bốn mươi năm lẻ êm đềm vô biên
- Đầu tiên tiên nữ Kim Cương
Cuối cùng muôn một phi thường Cương Kim
Cúi đầu bái tạ tình em
Về sau vĩnh viễn êm đềm thương nhau
- Làm thơ tiếp tục yêu em
Ồ Kim Cương ạ êm đềm vô song
Kể từ lịch kiếp long đong
Anh điêu tàn tới thong dong bây giờ
...
Hư vô và vĩnh viễn

Cũng vô lý như lần kia dưới lá
Con chim bay bỏ lại nhánh khô cành
Đời đã mất tự bao giờ giữa dạ
Khi lỡ nhìn viễn tượng lúc đầu xanh
Buổi trưa đi vào giữa lòng lá nhỏ
Tiếng kêu kia còn một chút mong manh
Dòng nức nở như tia hồng đốm đỏ
Lạc trời cao kết tụ bóng không thành
Lá cũng mất như một lần đã lỡ
Trời đã xanh như tuổi ngọc đã xanh
Trời còn đó giữa tháng ngày lỡ dở
Hồn nguyên tiêu ai kiếm lại cho mình
Đường vất vả vó ngựa chồn lảo đảo
Cồn sương đi vào sương lạnh miên man
Bờ bến cũ ngậm ngùi sông nước dạo
Đêm tàn canh khắc ngợi nguyệt gương ngàn
Một lần đứng lên mấy lần ngồi xuống
Ngón trên tay và tóc xõa trên đầu
Tình đếm lại muôn vàn thôi đã uổng
Để bây giờ em có biết nơi đâu
Bờ trùng ngộ một phen này phen nữa
Tờ cảo thơm như lệ ứa pha hồng
Hồn hoa cỏ Phượng Thành Hy Lạp úa
Nghe một lần vĩnh viễn gặp hư không


Tình sử Bùi Giáng - Kim Cương:

Ba lời cảm tạ của Kim Cương


Bùi Giáng về ở nhà của anh Hoài vào khoảng năm 1978, thì đến khoảng 1992 đã hơi tỉnh tỉnh. Nhà thơ Trụ Vũ thường ghé chơi với ông. Một lần Trụ Vũ bảo: “Kim Cương hẹn ngày mai lên thăm anh“. Thế là suốt đêm ông không ngủ. Sáng dậy, ông đi tới đi lui, đứng ngồi không yên, và càu nhàu: “Cái thằng Trụ Vũ, chừng nào lên thì lên, nhắn nhe làm chi cho người ta sốt ruột“.

Anh Hoài còn tiết lộ ông phải giả vờ uống một tí rượu để đóng vai “say“, như thế khi Kim Cương lên thăm ông mới có cớ đi ngả nghiêng cho Kim Cương dìu đỡ. Nhưng có lần uống mãi, uống mãi, rồi say thật lúc nào chả biết, khi Kim Cương đến nơi thì ông đã... ngủ khò.

Một bữa, Kim Cương đến nhà, tặng ông đóa hoa hồng. Ông sung sướng quá. Kim Cương về rồi, ông hỏi anh Hoài: “Làm sao giữ được hoa tươi mãi hè?“. “Ba ngày là nó héo thôi bác ơi!“. “Trời ơi, của Kim Cương tặng tao, phải giữ hoài chớ bây!“. “Con có cách. Đem hoa trút ngược xuống thì sẽ giữ giùm bác được vài tháng“. Đúng là giữ được vài tháng, đến khi hoa đã khô nát ông mới đành lòng chia tay.

Gần 60 tuổi, ông tới nhà bà với đôi mắt nheo nheo không nhìn thấy rõ. Bà dắt ông đi mua cặp kính lão. Nhưng chỉ một tháng sau, ông xuất hiện với một bên tròng kính bị bể vì người ta đánh. Bà dỗ ngọt: “Tôi mua cho anh kính mới nghen“. Ông lắc đầu: “Thôi cô, nhìn đời bằng một con mắt đủ rồi“.

Bốn, năm năm cuối đời, ông gần như tỉnh hẳn, và cứ sáng mùng 1 Tết là ông xông đất nhà Kim Cương. Riết rồi biết ý, đêm giao thừa Kim Cương tự xông đất trước cho mình, để tảng sáng mở cửa đón ông vào. Ông vô nhà, ngồi bệt xuống nền, không bao giờ chịu ngồi trên ghế. Rồi ông lì xì cho Kim Cương, khi 5.000đ, khi 10.000đ. Bà xẻ dưa hấu đãi ông ăn. Ông hớn hở trong sự nâng niu của bà.

Kể ra, đâu chỉ có Bùi Giáng kiên nhẫn và thủy chung với kỳ nữ Kim Cương, mà chính Kim Cương cũng đã đáp lại mối tình đơn phương của Bùi Giáng một cách chân thành và kiên nhẫn, thủy chung suốt 40 năm, gần giống một người chị, một người mẹ. Cho nên, có người nói với bà: “Chắc kiếp trước Bùi Giáng mắc nợ bà!“. Bà đáp vui trở lại: “Hổng biết ổng mắc nợ tui hay tui mắc nợ ổng!“. Những lúc tỉnh táo, ông nói: “Cô nhơn hậu lắm cô mới chịu nói chuyện với tôi tới giờ này!“. Nhân đó bạn bè hỏi: “Kim Cương có cái gì mà anh thương dữ vậy?“. Ông đáp: “Lúc tôi gặp cô trong đám cưới của Hạnh - Thùy, cô mặc cái áo dài lụa trắng, tôi thấy hào quang tỏa tỏa ra, tới bây giờ vẫn còn tỏa“.

15 ngày trước khi chết, Bùi Giáng đến nhà Kim Cương để lại mấy câu thơ như báo trước điềm chia ly:

- Thương yêu có lẽ như là
Nghi ngờ nhau mãi vẫn là Kim Cương

- Ông đi đau xiết vui buồn
Một mình ở lại muôn trùng em yêu

Rồi ông té, chấn thương sọ não, chở vào Bệnh viện Chợ Rẫy. Người đầu tiên gia đình gọi đến là Kim Cương. Kim Cương nói: “Lần đầu tiên tôi thấy Bùi Giáng sạch sẽ. Đầu cạo sạch, không còn mớ tóc bù xù nữa. Và quần áo bệnh viện thì trắng bong. Cho nên tôi nhìn ổng không ra, cứ chạy đôn chạy đáo khắp các phòng tìm ổng“. Những đứa cháu xin bà cho ý kiến. Bà đồng ý để bác sĩ phẫu thuật cho ông dù chỉ còn 1% hy vọng.

Nhưng rồi Bùi Giáng đã ra đi. Trước mộ ông trước giờ hạ huyệt, Kim Cương nhẹ nhàng thủ thỉ:

“ Thưa Bùi Giáng !
Đời ông là một đời giang hồ, nhưng mọi người vẫn mến thương ông, chắc ông cũng mãn nguyện rồi. Riêng tôi có 3 điều cảm ơn ông. Thứ nhất, ông đã để lại một sự nghiệp thơ cho đời. Thứ hai, cảm ơn mối tình 40 năm ông dành tặng tôi, tới giờ tôi có thể nói đó là mối tình lớn, ông là người yêu tôi chung thủy nhất, lâu dài nhất. Thứ ba, cảm ơn vì ông đã cho tôi một bài học, rằng dù điên hay tỉnh, giàu hay nghèo, già hay trẻ, trong lòng mỗi người cũng phải có một mối tình để sống“.

Nhưng chắc gì Bùi Giáng đã chịu xa lìa Kim Cương. Ông còn một lời nhắn nhủ viết trong cuốn sổ tay tại nhà Kim Cương:

“Kiếp sau gặp lại nhau, anh Bùi Giáng chỉ mong được Kim Cương chấp thuận cho phép anh Bùi được làm đầy tớ trung thành tuyệt đối của Kim Cương“.

 Và đây là bài Đừng Tưởng nổi tiếng của Thi Sĩ tài hoa ấy! Gieo vần chính xác từng khổ thơ một, từ ngữ chắt lọc, tinh tế, tượng hình... bài thơ mang đến nhiều hình ảnh chở nặng cảm xúc như được xem phim.

 Đừng Tưởng

Đừng tưởng cứ núi là cao
Cứ sông là chảy cứ ao là tù
Đừng tưởng cứ dưới là ngu
Cứ cao là sáng cứ tu là hiền.

Đừng tưởng cứ đẹp là tiên
Cứ nhiều là được cứ tiền là xong
Đừng tưởng không nói là câm
Không nghe là điếc không trông là mù
Đừng tưởng cứ trọc là sư
Cứ vâng là chịu cứ ừ là ngoan
Đừng tưởng có của đã sang
Cứ im lặng tưởng là vàng nguyên cây

Đừng tưởng cứ uống là say
Cứ chân là bước cứ tay là sờ
Đừng tưởng cứ đợi là chờ
Cứ âm là nhạc cứ thơ là vần.

Đừng tưởng cứ mới là tân
Cứ hứa là chắc, cứ ân là tình
Đừng tưởng cứ thấp là khinh
Cứ chùa là tĩnh, cứ đình là to.

Cứ già là hết hồ đồ
Cứ trẻ là chẳng âu lo buồn phiền
Đừng tưởng cứ quyết là nên
Cứ mạnh là thắng cứ mềm là thua.

Dưa vàng đừng tưởng đã chua
Sấm dền đừng tưởng sắp mưa ngập trời
Khi vui đừng tưởng chỉ cười
Lúc buồn đừng tưởng chỉ ngồi khóc than …..!

Đừng tưởng cứ nghèo là hèn
Cứ sang là trọng, cứ tiền là xong
Đừng tưởng quan chức là rồng
Đừng tưởng dân chúng là không biết gì.

Đời người lúc thịnh lúc suy
Lúc khỏe, lúc yếu, lúc đi lúc dừng
Bên nhau chua ngọt đã từng
Gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau.

Ở đời nhân nghĩa làm đầu
Thủy chung sau trước, tình sâu nghĩa bền
Ai ơi nhớ lấy đừng quên …….


Bạn nào quan tâm hay thích đọc thêm thơ của Bùi Giáng thì xem ở Trang Thơ Bùi Giáng

8 tháng 9, 2015

Tóc thiếu nữ

Tóc trên vai ai đó, tóc bay trong gió hay vờn quanh khuôn mặt thiếu nữ.
Những mái tóc dài thật đẹp, dù óng ả đen tuyền hay bềnh bồng cũng vô cùng gợi cảm.
Những sợi tóc tưởng như mỏng manh nhưng níu chặt tim người.

Những ngón tay yêu mê mệt bờ tóc êm mềm, thoảng hương. Tóc xoắn vào tay, tay luồn vào tóc, một cảm giác dễ chịu gần như khoái cảm làm cho cả tay và tóc đều đê mê không muốn rời.

Hương tóc càng rất lạ, nhẹ nhàng khó tả, chẳng phải là hương hoa, hương cỏ, càng không phải hương của dầu gội đắt tiền, mà như hương của rừng, của trăng, của gió hay của đêm.
Mùi hương đó chỉ có trên những mái tóc dài mượt mà, được ủ bằng hơi sương đêm, bằng giấc mơ của thiếu nữ...
Tóc thiếu nữ như mây của đêm, u tối nhưng cuốn hút lạ thường.

Đôi khi chỉ vì một mùi hương tóc đã trở thành ký ức mà đêm bỗng trở nên độc ác.

22 tháng 8, 2015

Chúng ta đã lãng quên bao nhiêu niềm vui cuộc sống chỉ vì Tiền?


Một câu chyện nhỏ nhưng đủ để nhìn lại thật ra chúng ta muốn gì.
Muốn có tiền để thỏa mãn những đam mê hay đã vì quá lo lắng, chúng ta chỉ còn biết có kiếm tiền trong suốt cuộc đời?


Có 1 ông già sống cô đơn một mình, ngay bên cạnh nhà ông là một khoảng sân rất rộng. Lũ trẻ trong vùng rất hay tụ tập đá bóng ở khoảng sân này. Cứ chiều chiều là chúng hò hét, hô hào đá bóng, và rất nhiều lần sút bóng vào tường, vào cửa sổ nhà của ông.


Người già cần sự ưa yên tĩnh tất nhiên không thích điều đó, ông thậm chí còn phải bỏ tiền ra sửa cửa sổ. Rất nhiều lần ông ra quát tháo, cầm gậy ra xua đuổi, lũ trẻ chạy biến mất và.... hôm sau chúng lại quay lại. Cuối cùng ông già nghĩ ra 1 phương pháp.


Ngày hôm ấy, lũ trẻ lại đá bóng, nhưng thay vì mọi lần vừa đá vừa phải canh chừng xem ông già có đuổi mình không, lũ trẻ rất ngạc nhiên vì ông già kê ghế ra ngồi xem chúng đá, lại còn hô hào cổ vũ nữa. Khi một đứa ghi bàn, ông gọi cả lũ vào và nói rằng: "Các cháu đá hay lắm, ông sẽ thưởng cho mỗi bàn thắng 10 đồng, các cháu nhớ ghi thật nhiều bàn thắng nhé".


Không gì có thể diễn tả được niềm vui của lũ trẻ lúc đó, bình thường đá bóng thì bị đuổi, bây giờ được đá thỏa thích, thậm chí còn được tiền nữa. Lũ trẻ đá rất hăng, ghi bàn rất nhiều. Ông già giữ lời hứa, cứ mỗi bàn thắng lũ trẻ nhận được 10 đồng.


Ngày hôm sau, lũ trẻ lại đến đá bóng, và trước khi đá, ông già gọi lũ trẻ ra và nói: "Các cháu đá hay lắm, nhưng mà ông không còn nhiều tiền, nên hôm nay ông chỉ cho các cháu 7 đồng mỗi bàn thắng thôi". Lũ trẻ chưng hửng vì được cho ít tiền hơn, nhưng mà không sao, vẫn được 7 đồng mà. Chúng nó lại hò hét, lại đá, lại ghi bàn và lại nhận tiền.


Thêm một ngày trôi qua, lũ trẻ lại đến, trong lòng đã có suy nghĩ, không biết hôm nay ông ấy cho mình bao nhiêu tiền. Ông già vẫn tươi cười và nói: "Hôm nay ông chưa lĩnh lương hưu, nên ông chỉ có thể cho các cháu 5 đồng thôi" . Lũ trẻ vẫn đá, nhưng không khí trở nên nặng nề hơn.


Lại thêm một ngày, lũ trẻ tiếp tục đến đá bóng, ông già nói: "Hôm nay cháu nào ghi bàn sẽ được 2 đồng, nhưng hãy đá thật hay nhé". Lũ trẻ thấy khó chịu, tại sao chỉ được 2 đồng mà mình phải cố gắng, phải ghi bàn làm gì. Vài đứa đá hay trong đội đã bỏ về, nghĩ rằng mình đang bị ông già bóc lột sức lao động.


Ngày hôm sau, lũ trẻ đến với tâm trạng uể oải, ông già tươi cười nói: "Các cháu ơi, hôm nay ông hết tiền rồi, nhưng các cháu cứ đá cho vui". Lũ trẻ tức tối bỏ về, trả lại cho ông già một khoảng sân yên lặng...


Những đứa trẻ lúc đầu đá bóng vì đam mê, vì đây là một trò chơi mang lại niềm vui, nhưng sau đó, chúng đá vì Tiền. Và dần dần bị lệ thuộc vào nó. Còn chúng ta? Có bao giờ chúng ta đã lãng quên những đam mê, niềm vui của chính mình, chỉ vì tiền và những thứ vật chất đầy cám dỗ của cuộc đời?

 
 Sưu tầm

20 tháng 8, 2015

Sinh Nhật

Mới dự một sinh nhật chung của 3 người bạn học về... Sao thấy lòng cay đắng lạ thường.
Ừ thì sinh nhật...cớ gì phải ăn mừng? 

Một ngày có một sinh linh bé bỏng khóc vì phải ra đời, và người ta ăn mừng ngày đó! 

Tôi không thấy cuộc sống có gì để hân hoan khi tham gia vào đó cả. 

Duy nhất, có một thứ thôi, đó là TÌNH YÊU, tôi vẫn từng ngợi ca. Dù cái mang tên TÌNH YÊU viết hoa đó đã đôi lần làm tôi đau với những vết thương sâu... thì tình yêu vẫn là hy vọng, là ánh sáng le lói cuối xa kia để còn có chút động lực để cố gắng trên con đường đời gian nan.

Giờ thì hết rồi.

Dù đã biết...
Tình yêu dường như không có thực. 
Người ta chỉ nhân danh tình yêu để kiếm tìm điều gì đó.
Tiền tài, danh lợi, hay che lấp chỗ trống, xoa dịu nỗi cô đơn, hay thậm chí chỉ là để khoe.
Nhưng để nhận ra tình yêu cũng là một trò tiêu khiển thì thật là đau đớn!
Người ta CHƠI Yêu! Và vì CHƠI nên sẽ có lúc ngừng chơi. 


Thế là hết! Chẳng còn chút hy vọng nào. Chút ánh sáng mỏng mảnh leo lét kia cũng biến mất rồi. 

Thế giới tối tăm, mệt nhoài kia có gì vui, có gì hy vọng để phải ăn mừng ngày ta bước vào đó. 

Sao lại mừngSinh Nhật!?

Hãy để ngày ấy lụi tàn! *


* Tên tác phẩm "Hãy để ngày ấy lụi tàn" của Gerald Gordon

18 tháng 8, 2015

Chết...


Chết...
Bản thân ngôn ngữ không có cảm xúc, nhưng mọi điều mà từ ấy diễn tả là vô hạn bởi đối với từng cá nhân, từ ngữ ấy in dấu những hồi ức, cả những tưởng tượng...

Chết...
Nỗi sợ hãi của thế gian.
Chết...
Sự công bằng của Thượng đế.
Chết...
Sự mất mát, chia ly.


Chết...
Một sự giải thoát
hay 
Chết cũng là kết thúc một cái cũ để bắt đầu cho một điều gì đó mới.


Chiếc lá này úa tàn, đã chết. Hình ảnh này đã là ký ức bởi hôm nay chiếc lá cuối cùng đó cũng đã gục ngã, khô quắt đến thảm thương.
Cái cây đã được nuôi dưỡng chăm chút với kỳ vọng sẽ sống được lâu, mạnh khỏe và sẽ đẹp. Cái cây ấy đã chết.
Nhưng hình ảnh chiếc lá vàng úa nhưng vẫn rất đẹp này sẽ còn được giữ lại.

Tất cả đều sẽ chết, nhưng trong lòng người có tình thì tất cả mọi thứ trên thế gian này sẽ không bao giờ chết.
Và có một an ủi là thứ gì đó chết đi sẽ có một điều gì đó được sinh ra.

Cứ như thế ... thế gian này tồn tại cả nỗi đau và hy vọng.

3 tháng 8, 2015

Buông

Có rất nhiều thứ để ham muốn.
Có những ham muốn từ lâu.
Có những ham muốn giai đoạn.
Cũng có những ham muốn bất chợt từ trên trời rơi xuống! Trong một khoảnh khắc ta tình cờ nhìn thấy một thứ lạ lẫm, hấp dẫn, xinh đẹp! Thế là trong ta xuất hiện nỗi ham muốn nhưng cũng có chút trăn trở, kiểu:
"Người ơi gặp gỡ làm chi!
Trăm năm biết có duyên gì hay không!?" (Nguyễn Du)

Cuộc sống có quá nhiều thứ để bận tâm, nên đành phải bỏ qua nhiều thứ, để lại nhiều thứ,...

Người ta đành phải buông, dù có ham muốn những thứ ấy đến thế nào, hay dù có tiếc nuối, thậm chí là đau đớn thì cũng không giữ được.



Đôi khi, chỉ là một cái nắm tay an ủi, rằng bạn có ta trên đời, cũng đã là quá đắt giá!

30 tháng 7, 2015

Người ta vẫn cố

Mọi thứ như mờ đi.
Rối rắm, mù mịt. Con đường đầy sỏi đá bén ngót, dây gai chằng chịt.
Cô đơn, mệt mỏi, những vết thương sâu hoắm vẫn há miệng.
Người ta vẫn cố bước tiếp về hướng ánh sáng mỏng manh, leo lét ở phía xa kia.
Mặc những vết thương cũ chảy máu.
Mặc những vết cắt mới cắn xé thịt da.
Người ta vẫn cố.

Không sợ hãi bất kỳ điều gì
Những nụ cười vẫn nở 
Trên con đường tìm về phía xa. 


Chôn chặt trong góc hồn
niềm đau sâu thẳm không nói thành lời
Trái tim đã vụn vỡ.


20 tháng 7, 2015

Cho Đến Cuối Cuộc Đời

Yêu và nỗi sợ hãi mất nhau, cả những hứa hẹn.
Quốc Khanh và Hồ Hoàng Yến là một trong những cặp song ca yêu thích. Đôi giọng kể lể trên nền giai điệu êm đềm như những lời thì thầm của những người yêu nhau.

Với những người đang yêu thì được bên nhau trong một góc quán hẹp, giữa một đô thị rực rỡ ánh đèn hay bên một vùng biển bao la nắng gió cũng mang lại cảm xúc ấm áp và sẽ là hồi ức theo suốt cuộc đời mỗi người...
Cho dù sẽ có "... một mai khi em xa vắng..."

Bài hát: Cho Đến Cuối Cuộc Đời - Quốc Khanh, Hồ Hoàng Yến
Sáng Tác: Trúc Hồ

Nghe Nhạc

Một mai... khi em xa vắng
Anh sẽ ra sao ...? một mình
Một mai khi em xa vắng ...
Anh biết sẽ làm sao ?
Buồn lắm người ơi ...
Đi về ...một mình lẻ loi
Bên đời chẳng còn có ai ...!

Một mai... khi em xa vắng
Anh sống ra sao ...? một mình...
Một mai khi em xa vắng ...
Ai sẽ cùng anh ...chia sớt buồn vui
Không còn giận hờn ...dễ thương
Không còn đợi chờ đón đưa ...
Không còn ...

Cho đến cuối cuộc đời
Anh vẫn mãi một lòng
Cây lá có đổi màu
Tình mãi trong xanh

Cho đến cuối cuộc đời
Anh vẫn mãi thật lòng
Yêu em ... hơn cả đời anh

Một mai...khi em xa vắng
Anh sẽ ra sao một mình ...
Một mai khi em xa vắng ...
Biển khóc... vì em
Nắng chết... vì em
Mưa buồn ...từng giọt hắt hiu ...
Âm thầm ...từng ngày khóc thương
Âm thầm ...

Cho đến cuối cuộc đời
Anh vẫn mãi một lòng
Cây lá... có đổi màu
Tình mãi... trong xanh

Cho đến cuối cuộc đời
Anh vẫn mãi... thật lòng
Yêu em ... hơn cả đời anh

Một mai... khi em xa vắng
Anh sẽ ra sao một mình...
Một mai khi em xa vắng
Biển sẽ là anh
Mang sóng vỗ về em
Âm thầm... từng ngày sóng ru
Âm thầm...từng ngày sóng ru
Âm thầm ....

Một mai... khi em xa vắng...

2 tháng 7, 2015

Ký Sinh


Có những ngày thật tệ hại... ngày mà như bạn không còn sức sống.

Ngày mà dù cả cuộc đời bạn chưa một lần chửi thề thì ngày hôm đó, quá nhiều lần bạn phải ngăn mình không bật ra những ngôn từ tệ hại đó!

Có những ngày mà những giọt nước mắt luôn chực chờ trên mi, khi môi bạn vẫn luôn nở sẵn nụ cười vì cái thế giới đang nhìn thấy bạn không có lỗi lầm gì, không có một trách nhiệm gì cho những giọt buồn trong veo nhưng mặn đắng đến nghẹn ngào đó!

Có những ngày mà nếu có thể bạn không muốn gặp ai, không muốn nhìn thấy ai cả. Bạn chỉ muốn trốn vào một góc tối nào đó, không âm thanh, không ánh sáng, chịu đựng những buồn đau đang cắn xé trái tim. Một giọng nói, một bóng hình nào cũng có thể làm bạn nổi điên giữa những cơn sóng của phẫn nộ.

Những ngày như thế ... nên gọi tên như thế nào?

Chắc không ít người đã từng đặt những câu hỏi cho chính mình.
Tôi là ai? Vì sao tôi tồn tại?
Nghe như của các chàng trai, các cô gái ở ngưỡng cửa cuộc đời. Thế giới phía trước đầy sắc màu nhưng cũng mờ mịt,. Các cô cậu hoang mang chẳng thể hình dung Cái Tôi và thế giới này sẽ liên quan như thế nào và sẽ hòa hợp ra sao trước đầy những mâu thuẫn của thời mới lớn.

Trong những ngày tăm tối và đầy phẫn nộ, câu hỏi ngày nào cứ luôn quay về, và vẫn như mọi khi, là không có lời đáp.
Chỉ là khoảng không, có khi lạnh ngắt, u uất đầy thất vọng, có khi lửa oán hận lại ngun ngút.
Những ngày ấy, không trôi đi, không mờ nhạt theo thời gian, nằm đâu đó trong một vùng ký ức tối tăm như những ký sinh ăn mòn niềm vui, ước vọng của bạn.

Làm sao để những ngày ấy nếu có thì cũng sẽ nhanh chóng qua đi và chết dần, không tồn tại những ký sinh buồn để còn có nhiều niềm vui, còn đâu đó những hoài bão, những ước nguyện để bạn còn sống tiếp, còn bước tiếp trên con đường gian nan mang tên cuộc đời.

25 tháng 5, 2015

Cơn Bão

Có những điều thực sự kỳ lạ, thực sự bất ngờ xảy ra trong cuộc đời.

Ừ thì cuộc sống vốn thế, luôn cho người ta những bất ngờ, thậm chí là biến cố để cuộc sống của một người có thể thay đổi hoàn toàn.
Vẫn biết thế, mà sao vẫn đau đến thế!

Những ngày mùa hè, trời trong xanh, thời tiết đẹp nhưng vẫn lạnh ở đây, nơi có nhiều cây xanh, có những cánh rừng menh mông xanh ngắt trải dài ở thật xa. Không gian đẹp, hương cỏ nồng nồng ngai ngái như quen như lạ... một không gian thật yên bình khi cơn bão đó tới.

Cơn bão tới, bất ngờ như không thể nào bất ngờ hơn, cuốn phăng tất cả những gì hiện có, ném thật xa vào chốn hư không nào, để những gì còn lại là ký ức trơ trọi, tan hoang.

Ngày sau đó, người may mắn vẫn sống sót trở lại chốn cũ, nhặt nhạnh những mảnh vỡ của quá khứ, cố kiếm tìm những hình ảnh xưa cũ từ đống đổ nát đó. Mọi thứ đều đổ vỡ, tan hoang, cả trái tim cất giữ những yêu thương của một thời thơ ấu...

Đã từ lâu không còn tự hỏi những câu tại sao, không còn tự trách mình cho những lỗi lầm xưa cũ, cũng không hờn trách những kẻ đã làm mình tổn thương... nhưng ngày ấy, khi cơn bão đi qua, chỉ trong khoảnh khắc cuốn sạch những thứ vẫn tồn tại trong tâm trí một người, khi phải đối mặt với hoang tàn đến tội nghiệp của ký ức, thì nỗi oán hận lại bùng lên, ngun ngút.

Cơn bão, mất mát hay nỗi đau nào, của ai đó cũng chẳng hề làm thế giới bớt xanh, cuộc sống của những người khác bớt vui... như mọi khi, như cuộc sống vẫn thế.

Có những người trong nhiều năm tự mang một món nợ trong tưởng tượng, rồi một ngày vất nó lại cho người khác, để tâm hồn được nhẹ nhõm hơn. Mặc kệ một ai đó phải trả cả vốn lẫn lời của những thứ mà mình không hề vay mượn, thậm chí chưa từng biết đến sự hiện diện của món nợ ấy.

Ừ thì cuộc sống vốn thế, mà sao vẫn đau đến thế!

15 tháng 5, 2015

Có những lúc muốn trở thành người ác

Nhân chi sơ tính bổn thiện mà có những khi thiệt lòng muốn làm người ác.

Muốn được phun vào ai đó những lời cay độc có sức công phá như TNT hay ít ra cũng sắc ngọt như kiếm Nhật.

Muốn được hành hạ người ta bằng cách cho họ biết có những thứ thật ngon, thật hay ho, cho họ nếm thử, dùng thử rồi cướp lại.

Muốn được bỏ trốn khi đang mắc nợ đầy mình, nợ tình, nợ duyên, nợ ân, nợ nghĩa. Nợ tiền là dễ trả nhất, cùng lắm là quịt, kiếp sau làm gì đó trả thôi.

Muốn được làm đau ai đó. Muốn dùng răng cắn nát từng mảnh thịt xương.


Muốn làm người ác... mà không ác được với ai thì ác với chính mình.

Không làm đau ai thì tự mình cắn mình cho tới khi thịt nát xương tan.

Không trốn nợ được thì lấy thêm, cướp thêm cho nợ thêm nhiều.

Không nói lời tàn độc được với ai thì tự nói để mình nghe.

Không dụ được ai thì mình tự nếm những trái cấm để biết khổ đau từ đó.

Mình đã làm người ác, từ lâu rồi... Ác với mọi người và với chính mình.





5 tháng 4, 2015

Chú Chim Nhỏ

Câu chuyện thật dễ thương của Myblackcatcafe. Sao bạn ấy lại không post bài nữa nhỉ?
Nhớ bạn ấy và những bài thật nhiều cảm xúc và dễ thương.




Mùa hè... ... 

"Tại sao người ta lại bắt những con chim nhốt vào lồng?" 
"Vì yêu." 
"Yêu ư?" 
"Đã nghe truyện "Chú chim nhỏ" chưa?" 
"Chưa." 
... 
"Người ta bắt và đặt chú chim nhỏ vào một cái lồng xinh xắn. Để rồi hàng ngày, người ta đến cho chú ăn những hạt ngũ cốc ngon lành, thay nước cho chú thật đều đặn. Ban đầu chú chim nhỏ thích thú lắm, chú cứ hót mãi những bài ca của loài chim mà trong ngôn ngữ của loài người chỉ là những tiếng chiêm chiếp vui tai. 

Dần dần, chú chim nhỏ nhớ bầu trời xanh mà chú ta thường chao liệng, nhớ bãi cỏ mềm mà chú ta thường sà xuống để tìm giun. Rồi thì cơn gió đi ngang chiếc lồng xinh xắn của chú, cơn gió mang cho chú mùi của hoa đồng nội, mùi của khu rừng xanh mướt những tán cây, mùi của biển cả bao la xa vời vợi. Rồi gió kể cho chú chim nhỏ nghe những thứ diễn ra bên ngoài chiếc lồng của chú. Chú chim nhỏ lại thích thú và hát vang để tưởng thưởng những câu chuyện của gió. 

Thế rồi mùa thu đến, gió lạnh dần, người ta đóng tấm cửa kiếng lại, và gió không thể đến kể cho chú chim nhỏ nghe những câu chuyện nữa. Rồi sau đó gió đi mất, không trở lại nữa. Chú chim nhỏ thấy buồn biết bao. Giờ đây chú thường im lặng ngắm nhìn những đóa hồng lộng lẫy ở khu vườn bên kia đường. Chú say mê chúng cứ như chàng trai trẻ yêu say đắm cô tiểu thư kiêu kì xinh đẹp. Và chú lại cất tiếng hót để tôn vinh vẻ đẹp kiêu sa ấy. 

Nhưng không may, một sáng nọ, người ta đã cắt mất những cành hồng để trang trí trên bàn ăn một buổi tiệc sinh nhật. Chú chim lại ủ rũ và im lặng. Thế rồi những hôm sau nữa, chú lại chú ý đến đóa cúc dại trắng ngần ở bãi có kế bên nhà. Chú nghĩ thầm: "Đóa hồng kiêu sa bị cắt mất vì chúng quá lộng lẫy. Chắc chẳng ai để ý đóa hoa dại kia đâu.". Thế rồi chú lại thẫn thờ ngắm nhìn đóa cúc dại ấy. Đóa hoa nom như cô thiếu nữ chốn làng quê mộc mạc, một nét đẹp giản dị đến lạ kì. Và chú chim lại cất lên bài ca của niềm hạnh phúc. 

Cứ tưởng sẽ mãi được như thế, nhưng vài hôm sau, người ta đã đến nhổ sạch bãi cỏ và tráng bê tông để xây một căn nhà mới. Chú chim nhỏ lần này nhìn lên bầu trời xanh và nghĩ: "Có lẽ ta chỉ nên ngắm bầu trời thôi, vì dù thế nào, con người cũng không thể lấy mất bầu trời kia được." Và chú chim nhỏ lại im lặng ngắm bầu trời. Có hôm trời trong xanh đẹp như mặt hồ mùa thu, đôi lúc lại có những đám mây trắng bồng bềnh trôi ngang, có hôm lại đỏ rực màu lửa trông thật bi tráng. Và rồi những đám mây đen kéo đến đen kịt cả trời, màu của mưa, màu của bầu trời buồn nhưng tự do. 

Chú chim nhỏ nhớ lắm những lúc tung cánh bay, nhớ lắm những hạt mưa lạnh giá, nhớ cơn gió và đám mây bồng bềnh. Lần này chú cất lên bài hát của sự cô đơn và nỗi nhớ. Nhưng cơn mưa đến nhanh hơn và nặng hạt hơn. Người ta căng những tấm bạt trên mái hiên để che mưa. Và thế là bầu trời của chú chim nhỏ đã trở thành màu xám của những tấm vải bạt. Chú chim nhỏ buồn bã thất vọng. Chú nhớ cơn gió, nhớ đóa hồng, nhớ cúc trắng, nhớ bầu trời,... và hơn hết, chú nhớ "tự do". Chú chim nhỏ trở nên im lặng, chú thôi không hát nữa, chỉ còn như một con chim giả trong chiếc lồng xinh xắn. 

Những con chim khác đôi khi bay ngang và ghé lại bên cửa sổ trầm trồ: 
-Ồ, cái lồng đẹp quá, chú nhỏ thật may mắn.
-Vậy mà chú ta cứ mang cái mặt buồn thảm, cứ như đang khổ sở lắm ấy. 
-Bọn nhà giàu kiêu kì ấy mà. 
Và chúng bay mất. 

Rồi chú chim nhỏ ốm nặng, chú không đủ sức nhấc đôi cánh của mình nữa. Người ta đem chú đến phòng khám thú y. Khi chiếc cửa lồng vừa hé mở, một ý nghĩ táo bạo vụt qua trong đầu chú chim nhỏ. Chú dùng hết sức tàn của mình lách qua bàn tay của vị bác sĩ khả kính và bay vút khỏi chiếc lồng, bay qua cửa sổ để hở và lên tận trời xanh. 

Chú chim nhỏ mừng rỡ ôm hôn cơn gió, hôn làn mây trắng, hôn ánh nắng hồng. Và chú cất tiếng hát, chú hát bài hát của tự do, bài hát đầy niềm vui sướng. Rồi bỗng nhiên chú im bặt, đôi mắt từ từ khép lại, đôi cánh nhỏ bé không đập nữa, chú rơi xuống và chết. 

Người ta chỉ nói rằng: 
-Đồ thứ vô ơn, vậy mà ta đã phải chăm chút cho mi lắm thứ. 
Và cũng chẳng có giọt nước mắt nào cho chú chim nhỏ."
 ...
"Tội nghiệp chú chim nhỏ." 

"Và cũng tội nghiệp cho con người nữa." 

"Tại sao?" 

"Vì đã không biết cách yêu thương."
 ... 
"Con người thường giữ chặt một thứ khi yêu thương thứ đó, họ cho rằng thứ đó là của riêng mình và thích cầm tù những thứ mình yêu thương nhất." 

"Buồn thật." 

"Có những chiếc lồng sẽ là những mái ấm, nhưng có những chiếc lồng sẽ mãi mãi chỉ là những nhà tù xa hoa... cũng không biết có nên sửa cái tựa "Chú chim nhỏ" lại thành "Chiếc lồng" hay không?" 

... "Yêu ai thì hãy để người đó tự do. Có phải không?"

"Có lẽ nên thế." 

"Có lẽ như thế sẽ buồn đấy..." 

"Uh, sẽ buồn và cô đơn..."
...
ngày 09/01/2009 

 


Nguồn myblackcatcafe.blogspot.com

Con Người Quanh Ta

Có những người mà theo lẽ thường, họ phải ở bên cạnh ta, nhưng họ lại ở một nơi khác, chăm sóc cho những người khác, còn ta thì như cây cỏ mọc trên đồng hoang. Những người ấy, ra đi như một hiển nhiên.

Có những người luôn yêu ta với tình yêu bất tận, không cần đền đáp, nhưng bỗng có ngày ta mất họ. Họ buộc phải ra đi, dù đau lòng cách mấy cũng không thể nào thay đổi được.

Có những người ở bên cạnh ta, những thế giới riêng biệt, cô độc và mệt mỏi. Họ luôn gần trong gang tấc nhưng chỉ là những chiến binh, lạnh lùng, ít có niềm vui chung, chỉ chiến đấu cho cùng một mục đích.

Có những người thường đến với ta, chia sẻ với ta buồn vui trong cuộc sống này, nên cứ ngỡ như họ hiểu ta. Rồi một ngày, họ nói với ta rằng sao bạn đòi hỏi thế, sao bạn muốn nhiều thế, có nhiều thứ quá nên bạn đã chán rồi sao.

Có những người thích ta, ngưỡng mộ ta, chờ đợi ta như một anh hùng, để cứu giúp họ khi nguy nan. Và chỉ thế thôi.

Có những người yêu ta, đã từng yêu ta. Thời gian yêu thương ngọt ngào ấy không dài mãi như mơ ước. Họ ra đi có khi không một lời, có khi bình thản xoay lưng dù ta có đau đớn đến thế nào.

Có những người ta yêu, yêu suốt 24 giờ một ngày, bảy ngày một tuần, suốt 52 tuần trong một năm và còn hơn thế nữa. Nhưng họ cũng có những điều họ muốn. Nếu không có được, họ cũng đi.


Cứ ngỡ ta có nhiều thứ, có nhiều niềm vui, có nhiều người bên cạnh…

Rồi một ngày ta chợt nhận ra những điều ấy, trần trụi, đau đớn.

Tất cả chỉ là hư không.

4 tháng 4, 2015

Nụ Cười Được Nở Ra Từ Nỗi Đau

Nụ cười có khi được nở ra từ nỗi đau của một ai đó…

Một nụ cười, một hạnh phúc đôi khi phải trả giá rất đắt.
Một người để dâng hiến một nụ cười cho người mình thương yêu, quý mến có khi phải trả một giá rất đắt. Nhưng có hề gì, nhân danh tình thương, nhân danh sự quý mến, cái lớn lao của có được một tình thương quá lớn để người ta thường là không ngần ngại dâng hiến.

Có khi mình là người dâng tặng, có khi lại là người được tặng.

Phải từ bỏ nhiều thứ, phải sống không là mình, có khi phải tổn thương một ai đó hay thậm chí làm đau lòng nhiều người thì khi người ta yêu, liệu người ta có còn kịp so đo?

Để có nụ cười của người yêu, người dâng hiến sẽ đau, có khi đau đến chết.

Có khi để có chữa lành một trái tim bị tổn thương, người nhận liều thuốc nụ cười ấy không biết những gì xảy ra đằng sau đó. Hồn nhiên yêu, hồn nhiên hạnh phúc.
Có khi người nhận cũng biết, nhưng để cứu mình không đau, không chết thì miễn có người cứu là được rồi.
Nhưng có khi những người trong cuộc đều biết cả, biết những cơn đau, biết những dâng hiến… nên dâng, nên nhận và cùng đau.

Nụ cười đầy ma lực ấy, có thể ve vuốt nỗi tự ti, đánh tan sự cô đơn, thậm chí tiếp thêm sức mạnh để sống tiếp trong cuộc đời này, khi yêu, ai cũng sẵn lòng cho và nhận cả.

Nếu yêu và được yêu, nếu có thể lựa chọn, mình sẽ xin không nhận và cũng không dâng nụ cười ấy.

Bởi cái hạnh phúc đến từ nỗi đau luôn mong manh, dễ vỡ, dễ làm tổn thương cả người yêu và được yêu. Cái hạnh phúc đó dù rực rỡ hay gọi mời đến đâu thì chẳng bao lâu cũng sẽ là niềm đau cho những người trong cuộc.


Và dù biết như thế là mình đã từ bỏ thế giới YÊU diệu kỳ đó.

Mồ Côi

Một cảm giác trống vắng kỳ lạ, ngôi nhà trống vắng kỳ lạ… Cảm giác không cần phải dựa vào ai hết bỗng nhiên trôi đi đâu mất.


Một thuở ấu thơ hoang vu mà không có ấn tượng buồn đau, trẻ con vẫn là trẻ con thôi… vẫn biết là khuyết, vẫn biết là vắng mà vẫn hồn nhiên, vẫn vui đùa cùng các bạn.
Mỗi khi ngoái đầu lại phía sau, cái tuổi thơ ấy vẫn in đậm sắc màu và mùi hương nồng nàn của những cánh đồng lúa chín vàng ruộm, những trưa lén bắt ốc tắm ao, củ khoai lang vừa luộc nóng hổi trên mâm tre của Dì Hai kế bên nhà, của những chú rắn lục xanh biếc lượn mình trên cây vú sữa nhà bạn Hoa đối diện…
Vẫn không quên một trưa đi học, vừa đi vừa ăn một khúc mía thật dài… dài đến nổi tước một miếng mía thì bị phía kia cây mía đập vào đầu. Cảm giác vừa đau vừa tức cười đó, hình ảnh một con bé lếch thếch giữa trưa nắng, mũ áo xúng xính, vừa cặp vừa mía sao khắc sâu in đậm trong ký ức mình đến thế!

Ngôi nhà tuổi thơ, mái trường tuổi thơ, những khuôn mặt từng tồn tại trong tuổi thơ lạnh vắng đó sao in sâu khắc đậm trong ký ức.

Và nỗi trống vắng, đã từng như thể là lớn, như thể là quá nhiều cho một bé con cứ như thế đi theo cùng năm tháng. Rồi con bé ngày ấy lớn lên, mạnh mẽ hơn với những thiếu vắng đã là định mệnh, với nỗi cô đơn trở thành lạnh lùng của người mẹ khiếm lời với con gái.

Những thất bại, những thiếu hụt dường như như không làm con bé ngày nào tệ đi, con bé hiểu chuyện nhanh hơn bạn bè cùng tuổi, học cách tiếp nhận thế giới nhanh hơn và phức tạp hơn, biết cách làm đầy những khoảng trống trong cuộc đời bằng bạn bè, công việc và bằng cả sự cô đơn.

Rồi một gia đình mới xuất hiện, nở ra trong đầm ấm, những ảnh hưởng từ thơ ấu dường như không còn nhiều dấu vết. Cuộc đời như đã ban nhiều may mắn bù đắp cho một khởi đầu khiếm khuyết.
Mọi thứ cứ theo dòng chảy thời gian.

Rồi một hôm, lần nữa, cảm giác trống vắng ấy quay trở lại, lạ kỳ, đau đớn và lớn hơn người ta vẫn tưởng.
Một dáng hình, một giọng nói, những cảm xúc nhiều chiều… bỗng dưng chấm hết, tất cả đều biến mất trong một lúc không mong chờ. Vẫn biết đời này là vô thường, cuộc sống là phù du mà sao vẫn hoang mang đến thế!

Lần nữa, cảm giác trống vắng ấy trở lại, rõ nét hơn, hằn sâu hơn.

Những cảm xúc thuộc về một người bỗng biến mất. Không lo lắng, không phiền muộn, không còn những câu hỏi quá quen thuộc như hôm nay muốn ăn gì, mua gạo nha, hay chìa khóa lạc đâu rồi…
Ngôi nhà lặng, vắng đến kỳ cục. Mọi người dường như ít nói lại, ít cười lại …

Giờ thì thật sự là mồ côi.
Cứ ngỡ thiếu hụt của trẻ con là nặng nề nhất, nhưng hình như không có nỗi mất mát nào mà không đau, không đáng sợ hết, dù là người ta ở tuổi nào trong cuộc đời, dù người ta đánh mất ở những lúc ít ảnh hưởng nhất, ít gần gũi nhất…

Mình thật sự mồ côi từ ngày ấy rồi.

2 tháng 4, 2015

Thu tiền Máy ảnh ở Khu Du Lịch Bình Quới 1


Bình Quới 1 là một nơi ưa thích. Cây cảnh được chăm chút, tạo những không gian của quê hương, rất Việt Nam với cầu khỉ, ao sen, với thuyền ghe, với nhân viên mặc áo bà ba, với đàn ca tài tử. Đặc biệt có Nhà Tưởng Niệm Cố Nhạc Sĩ Trinh Công Sơn.

Bình Quới 1 in dấu nhiều khuôn mặt bạn bè và người thân của mình, có rất nhiều kỷ niệm trải qua một thời gian dài để là một trong những nơi ở thành phố này mình luôn muốn đến.


Lần vào chơi gần nhất thì thấy hơi nhiều rác, rác được khách du ngoạn dấu vào những góc khuất, thi thoảng có trên hồ.
Chạnh lòng vì sao dân ta không thể tìm thùng rác để bỏ vào.
Chạnh lòng vì khu Du lịch không thu tiền khách thăm. Chỉ thu tiền Dịch vụ Chụp ảnh, như thu tiền Chụp Ảnh Cưới.
Sao không chỉ thu 20.000₫/ lượt khách và tặng một lon nuớc...( của hãng nào chẳng được, Coca chẳng hạn, giá tài trợ sẽ rẻ, mà khách nào vào chơi mà không khát nuớc?) Khách không phiền và Khu Du lịch có tiền thuê dọn rác và vệ sinh.

Hôm nay lại nghe một câu chuyện khác.
Gia đình người bạn gồm 5 người thuộc 3 thế hệ vào chơi, cụ ông cụ bà đều hơn 70 tuôi, định ăn chơi cả ngày vì nhà xa. Bạn mình cầm máy ảnh bị Bảo vệ chặn lại để thu tiền máy ảnh 200.000₫. Có nhiều thắc mắc và vào đến văn phòng, một bạn ở văn phòng trả lời là ghi nhận phản hồi của khách, nhưng đây là quyết định của Ban Giám Đốc.

Cả nhà bạn mình quyết định đi ra KDL Văn Thánh chơi, không bị thu tiền gì hết.
KDL Bình Quới 1 bị thất thu dịch vụ ăn sáng, ăn trưa, thuê phòng nghỉ trưa và buffet tối cho năm khách vì 200.000₫ phí chụp ảnh.
Vấn đề không phải là 200.000₫, mà vì không biết nộp tiền ấy cho việc gì. Chụp bằng máy ảnh hay chụp bằng điện thoại thì có gì khác. Máy của bạn ấy nhỏ, không có gì đáng chú ý cả! Hôm mình và một bạn khác vào còn cầm 2 máy ảnh to, chuyên nghiệp cộng thêm ống kính các loại mà không ai nói gì, chắc là không thấy "Mẫu" nên không bị thu!

Khu Du Lịch Văn Thánh, nhỏ hơn, bị các tòa nhà bao quanh nhưng vẫn có nét riêng, vẫn làm dịu lòng cho những ngày cuối tuần ngắn ngủi.



Không biết Ban Giám Đốc của KDL Bình Quới 1 có bao giờ đưa gia đình đi chơi ở các KDL không ? Có từng phải đóng tiền vì cầm máy ảnh và Mẫu là các cụ ông cụ bà cha mẹ và các con trai con gái không?

Bây giờ không biết còn có KDL nào thu tiền máy ảnh như thế nữa không để mình không vào. Thế giới này, đất nuớc này, thành phố này có nhiều nơi để đi, sao mình phải đi mua dịch vụ ở những nơi làm mình phiền lòng làm chi.
 
Chẳng có gì vui!

1 tháng 4, 2015

Hèn ơi!

Tôi có người bạn tên Hèn.
Dĩ nhiên không phải là tên khai sinh rồi. Tên đó là tên tôi đặt, và là cái tên tôi thích nhất trong các tên tôi đặt cho bạn ấy.


Bạn không đẹp theo mắt nhìn của tôi, dáng đậm, da tối thêm một đôi mắt sẫm màu, âm u… Nhưng hình như bạn ấy tự hào về dung nhan của mình lắm, bởi vẫn có nhiều người si mê bạn ấy.


Bạn ấy cho là mình lạnh, vì có ai đó nói thế… Tôi biết nhiều người thích tạo phong cách lạnh, cho Cool đó mà… Bạn ấy có lạnh gì đâu, chỉ hơi buồn buồn, chắc là do tâm trạng. Còn những lúc gặp tôi thì nói thôi là nói. Nghe đến mệt.

Tóm lại không đẹp, không cool, nói nhiều, ít ra là với tôi… một người như thế thì có gì mà hấp dẫn.
Mỗi khi gặp tôi thì Hèn lại kể, chuyện gia đình, chuyện bạn bè, chuyện yêu đương,… rồi cả chuyện công việc.

Những câu chuyện của Hèn thì… Có những câu chuyện già đến vài chục năm tuổi, chuyện nào không buồn thì cũng tức anh ách. Chuyện nào bạn ấy cũng im, hay lặng lẽ bước qua một bên để nhường đường cho kẻ khác. Những chuyện đã xa xưa, đã qua nhưng cũng có những chuyện đang xảy ra. Hầu hết đều có cùng một cách giải quyết mà theo tôi là tiêu cực. Để đến lúc tôi bật ra chữ Hèn.

Từ đó bạn có tên mới, mỗi lần tôi gọi tên đó chắc Hèn cũng có chút xao lòng. Nhưng mà tôi gọi để cho hả hê những cơn giận kỳ lạ, có chút uất ức. Sao mà bạn không tự bảo vệ mình, sao bạn lại bỏ cuộc?

Tôi hiểu đằng sau sự chịu đựng tất cả những thua thiệt là cảm thông, là nhường nhịn, là dâng hiến cho một ai khác yên lòng hơn, thỏa mãn hơn, hạnh phúc hơn.  Bạn buồn vì thua thiệt, nhưng tôi đoán bạn sẽ đau hơn vì mình hèn.

Chắc tôi thương Hèn hơn vì những ẩn dấu đằng sau đôi mắt ướt đó.

Tôi chưa bao giờ thấy Hèn đẹp, nhưng vẻ lặng lẽ u tối của một ánh mắt buồn luôn làm tôi nhớ.

Hèn ơi! 

31 tháng 3, 2015

Tự Họa

Không già, không trẻ, chỉ với chút tài vặt tôi có thể làm người ta không đoán được tuổi. Đôi khi tôi biết mình là ai, nhưng rất nhiều khi tôi chẳng biết mình là ai nữa. Một tổ hợp tính cách phức tạp, khó hiểu hay quá dễ đoán chỉ cần nhìn những biểu cảm của hình thể?



Dường như là tôi thông minh, do nhiều người nói vậy, dù không mấy tin nhưng có đôi lúc tôi cũng thấy thế, ở chỗ tôi thường hài lòng với những quyết định của mình hơn là dằn vặt vì đã không làm khác đi.

Dường như là tôi giàu có, vì tôi có thể làm vài điều tôi thích mà không phải vấn vương nhiều, nếu điều đó liên quan tới tiền.

Dường như là tôi dễ thương, tốt bụng vì tôi có vài fan hâm mộ tính bằng chục năm, không kể tuổi tác và giới tính. Có thể vì tôi có chút tài vặt mà những người ấy thích. Hay cũng có thể vì tôi biết họ là ai.

Dường như là tôi khá bất thường, vì fan của tôi dù khác nhau thế nào cũng có một điểm chung, đó là đều nhận ra tôi bất thường. Một nửa đàn ông, một nửa đàn bà. Khi chăm sóc dịu dàng, khi quyết đoán sắt đá.

Dường như tôi lãng mạn, dù thiệt tình tôi chẳng biết từ ấy nghĩa là gì. Một nụ cười, một hoàng hôn hay một mùi hương cũng làm tôi váng vất. Một khuôn mặt xa lạ cũng vào được ký ức, mang theo cả cái nắng, cái gió, cái buồn đâu đó… để thỉnh thoảng tìm về. 

Dường như tôi là người cầu toàn, tôi thích sự hoàn mỹ, tôi thích những con người đẹp, thích những âm thanh đẹp, thích sự chỉn chu của tính cách. Có người nói tôi háo sắc! Điều này mâu thuẫn thật, vì những người tôi yêu thì thường không đẹp, tính cách còn có chút lệch lạc.

Dường như tôi không biết cách làm cho những người bên cạnh tôi hạnh phúc, và hơn thế nữa, tôi cũng không biết làm cho mình hạnh phúc. Có khi nụ cười được nở ra từ một nỗi đau nào đó của ai đó.  Dường như phía sau hạnh phúc luôn thấp thoáng bóng dáng của hy sinh.

Dường như tôi là người tham lam, thích làm được nhiều thứ mà cũng chỉ có hai mươi bốn giờ một ngày nên cứ hoài loay hoay. Chỉ có hai bàn tay, tôi buộc phải để lại nhiều thứ.

Dường như tôi cũng không thể mang theo hết những ân tình đã có, đang có hay sẽ có. Trái tim của tôi ấy, thật cũng chẳng biết lớn hay nhỏ, lười biếng cứ đập những nhịp từ từ, chẳng vội vã. Vậy mà cứ hay nhận lấy những yêu thương gửi gắm của người ta.

Tôi luôn không rõ về mình, cũng không rõ về thế giới mà tôi đang sống.
Cái thế giới mà tôi luôn hồ như vì quá phức tạp, quá nhiều đua chen, giật giành, quá rối rắm với những mối quan hệ,... và quá buồn đau.

Nhưng tôi biết tôi không khỏe, và tôi luôn nghĩ rằng tôi muốn chết. Tôi luôn hình dung cái chết sẽ thế nào, tôi tưởng tượng hay sáng tạo ra nhiều cách để chết, dù khùng điên hay thông minh.
Có điều kỳ lạ là chưa bao giờ tôi mơ thấy điều đó. Fan của tôi thì mơ thấy điều ấy hoài, họ yêu thích tôi và mơ thấy tôi chết! Nhiều lần, nhiều cách khác nhau.


Tự Chết là hèn, là chạy trốn, là bỏ cuộc, là xù nợ, là không được, là … những ngôn từ tôi nghe mãi rồi. Vậy thôi, tôi sẽ không Tự chết, mà Muốn chết có được không?

Thế giới thật phức tạp, mà tôi, dường như không đủ giỏi, đủ mạnh, đủ vui để cứ phải kiên cường sống.
Tôi mệt rồi…

17 tháng 3, 2015

Margarita

Biển
Đêm
Bar... với giọng ca của cô ca sĩ người Phi.
Một hồi ức mới, những người bạn, sự chu đáo đến bất ngờ của một bạn trẻ làm ngạc nhiên.
Cuộc sống luôn có những bất ngờ, có khi là niềm đau, có khi lại là niềm vui. Vẫn là một ly Margarita quen thuộc, thơm nồng của Tequila, vị chua của chanh và những hạt muối mặn đậm. Ly cocktail nồng vị quen đang cố làm lạ.

Giờ thì mỗi khi nhìn ly Magarita chỉ muốn thấy những hình ảnh mới, những toa tàu mới trong cuộc hành trình đi về phía trước.


Bỏ lại vài khuôn mặt, những toa tàu mới sẽ mang những điều gì, và có những ai đến? Hay chỉ là những toa rỗng, cũ kỹ.

Hội An, Rêu phong đâu rồi?

Trở lại chốn cũ, trời đẹp... Không gian trong veo khoe sắc vóc, hàng quán mở rộng cửa khoe hàng, người người cười nói.

Hội An với nhiều kỷ niệm, có những hồi ức hơn hai mươi năm tuổi. Có lẽ vì trên từng góc phố vẫn hằng in dấu những con người, những tình yêu ... nên luôn thiên vị để dành một tình yêu đặc biệt cho chốn đó. Luôn bỏ qua những điều không vừa ý để ngợi ca Hội An.

Lần trở lại này có điều gì đó làm mình không vui... Điều gì?

Có quá nhiều thứ lôi kéo mắt nhìn, xanh đỏ quá nhiều, cái cũ kỹ, u ám, ẩm thấp của năm tháng xưa cũ đâu rồi?
Những bờ tường vôi cũ, vạt rêu xanh trong ngõ hẹp, những mái ngói bám dày nấm đen ... của một Hội An trong ký ức khó lòng tìm thấy.

Hội An giờ bán áo quần, khăn choàng, lưu niệm linh tinh không gây ấn tượng nào ngoài một cửa hàng chạm khắc bạc trên nữ trang, ấm sứ, phố đèn lồng và vài cửa hàng may da,... Lại còn một con phố đêm bán đủ các loại hàng hoá không nhãn mác như bất kỳ một tỉnh thành nào ở Việt Nam!

Nếu không kể nhà Bảo tàng ngành nghề của Hội An và một căn được bảo quản để cho khách tham quan, những ngôi nhà cổ đẹp đều đã biến thành quán xá... trừ một căn thật sự cũ, là nhà thờ của dòng tộc nào đó.

Hội An đang dần mất đi vẻ cổ kính đã từng mê hoặc du khách, rêu phong ngày nào của phố cổ chỉ còn lại trong ký ức.

16 tháng 3, 2015

Nhớ

Có những người không thể nào nhớ nổi ngày tháng, có người khác thì không nhớ những nơi đã qua... Nghe thấy hơi buồn, hơi tiếc vì sợ những người ấy sẽ bỏ quên nhiều điều thú vị đã có trong cuộc đời, vì sợ năm tháng qua đi không còn nhiều dấu ấn đẹp đẽ trong cuộc đời vốn nhiều niềm lo nỗi buồn.

Có những người lại nhớ quá nhiều... Nhớ những ngày sinh, nhớ số điện thoại, nhớ con số đếm của ngày của tháng của năm. Nhớ những nơi chốn, nhớ mùi hương, nhớ gió nhớ nước, nhớ giọng nói, nhớ luôn dáng hình người quen, kẻ lạ trong những khoảnh khắc tưởng như không có gì đặc biệt.

Nhớ...
Những con số ngỡ như trung tính, không mang ý nghĩa gì đặc biệt trên tờ lịch hay trên một bảng hiệu bên đường lại có thể gọi lại một rừng cấm cảm xúc.
Những con đường, góc phố, một ngôi chùa, một hoàng hôn... hay thậm chí chỉ là một vệt sáng vàng vọt bên hè nào cũng có thể làm ai đó nhói tim trong niềm đau dấu sâu chôn chặt của một vùng ký ức.

Cái nỗi nhớ ngạt thở chưa bao giờ biết cũ, chắc vì cái nhớ ấy luôn sợ người sẽ quên cảm giác ấy là thế nào nên nhớ luôn tươi rói, bén ngọt như từ thủa được sinh ra.

Biển nào cũng là biển, chỉ có nỗi nhớ là khác thôi...


Hôm nay, tại một vùng biển xa, người bị cuốn trôi quăng xa trong cát trong gió, đã chết chìm trong đại dương mênh mông của muôn ngàn nỗi nhớ...


25 tháng 2, 2015

Năm 2014 - Năm của những mối quan hệ



Thêm một mùa xuân nữa...
Nhìn lại năm vừa qua, đã làm được nhiều thứ, có nhiều niềm vui không mong chờ, có những điều không biết nên gọi là được ... 

Năm 2014, năm của những mối quan hệ.

Tháng ba, những mối giao kết mới. Giao kết với những người có một mối quan tâm chung là kiếm tiền, xun xoe gieo trồng những cơ hội mới. Những khuôn mặt xa lạ vẫn muốn biến thành gần, cố đến gần hơn để thấy rằng vẫn xa bởi quá khác nhau.
Tháng ba, bạn bè mới. Nhìn ngó vào một thế giới khác ngoài mình, lạ lẫm, bất ngờ với nhiều đau thương che dấu. Ừ thì ai mà không đau, nhưng mỗi người đã có cách chọn lựa của riêng mình. Tưởng như đã làm đúng, tưởng như từ bỏ ước mơ riêng tư cho hạnh phúc của những ai đó ngoài mình mới là con đường nên làm. Bài học này may mắn mình đã không chọn. Và những gì đã chọn, sẽ không hối tiếc dù không thể làm lại lần nữa. Cuộc đời này chỉ sống được một lần mà thôi.

Tháng sáu, tháng đoàn viên. Những cuộc sum họp gia đình, tràn đầy tình thân, tràn đầy niềm vui… dù thế vẫn có chút không hài lòng. Có những thứ ở ngoài tầm với, nên mình chỉ có được đến thế mà thôi. Dù có mong muốn đến thế nào, chỉ tự an ủi rằng mình đã làm hết sức.
Tháng sáu, những chuyến du hành xa nối nhau, những chuyến bay không ngừng, những cuộc hải hành, đặt chân đến vùng đất hứa của nhiều người, những cảm xúc mới lạ… Tháng sáu, tháng của những cuộc gặp gỡ, của nhìn ngắm, của trải nghiệm. Tháng của những ước mơ xa xưa trở thành hiện thực.
Khi thực hiện được ước mơ cũng là khi nhận ra ước mơ chỉ tròn vẹn khi ta thực hiện đúng thời điểm. Có khi chỉ là một ngày, hay chỉ là một khoảnh khắc khác biệt thì ước mơ đó chỉ còn là một thứ nhang nhác như chính nó đã từng.
Năm 2014 mở toang cánh cửa cho những cuộc hội ngộ không ngờ, những duyên tình xưa cũ , những dáng vóc nụ cười tưởng như không thể nào nhìn thấy lần nữa, những phút giây được nhìn thấy người muôn năm cũ… Những yêu thương hay hờn trách một thời đã tan như khói như sương một ngày trên Cầu Cổng Vàng ở San Fransisco huyền thoại.
Và như thế, tháng sáu đầy sự kiện trôi qua với một thanh thản kỳ lạ. Những ước mơ thành hiện thực, những điều cần làm đã làm, những yêu thương đã dâng hiến. Thế là đã đủ.

Tháng bảy, có một ánh sáng khác. Thế giới u tối dần đi khi mặt trời đã rời bỏ. Những ánh sáng vàng vọt, héo úa rọi lên thế giới không hình thù, không còn sức hấp dẫn. Ngọn đèn đã sắp tắt khi không còn gì để nhìn. Bỗng dưng xuất hiện một nguồn sáng khác. Cũng héo úa nhưng xanh xao trong những u uẩn riêng. Một chút níu kéo, một chút ham muốn ngó nghiêng thế giới chưa từng biết. Nhìn lại chính mình, cố tìm lại bản ngã trong cái ánh sáng mảnh mỏng kia. Và như thế, đèn lại được thắp lên…

Tháng tám, bắt đầu một cuộc chiến đấu mới, không tính toán, không cân đong đo đếm, vì tình thương, vì cam kết của một người… Một cuộc chiến không cân sức, không kéo dài, cuối cùng là thua cuộc sớm để giới hạn thương vong. Một bài học cho những cuộc chiến tiếp nối, được nhiều hơn mất dù mình đã thua. 

Tháng chín, có những chia xa. Bạn bè lâu năm bỗng xa dần, những tình thân, những gắn bó trở nên ngại ngùng chỉ bởi một quan niệm vui chơi. Với mình chỉ có Yêu hay Không Yêu, không đùa vui, không ôm ấp khi người ta không yêu nhau. Thân thể là ngọc ngà, là vô giá, là mãi trinh nguyên cho những người yêu nhau. Một cái nắm tay đong đầy tình thương, một cái ôm siết nói thay cho tình yêu cháy bỏng… Xin đừng dùng thân thể để đùa chơi.

Tháng mười, lại chiến đấu. Chiến đấu với người, vì miếng cơm manh áo. Có những điều mà mãi vẫn không hiểu tại sao người ta lại làm. Chiến đấu với mình, vì những bóng tối của nội tâm. Những trách hờn, những từ bỏ, những đa tình, đa đoan. 

Tháng mười một, những cuộc đi, những cuộc chơi hay những trốn chạy. Như vài note nhạc đẹp, tạo vài khoảng lặng đẹp trong cuộc đời chiến binh. Những nước, những gió, những núi, những mây và bạn đồng hành.
Tháng mười một, làm mới mình với chín buổi Mỹ Học và võ vẽ bước chân vào thế giới của Camera. Chụp ảnh, một thú vui tao nhã nhưng cần nhiều thời gian, tiền của và cả sức lực. Thế giới đẹp hơn, rộng hơn, phong phú hơn trong mắt nhìn mới. Hài lòng vì những thứ mình tạo ra nhưng phải giải bài toán của quá nhiều ham muốn.


Tháng mười hai, tự vấn. Những câu hỏi mãi dằn xé vẫn không trả lời được. Và dù có trả lời được hay không, chiến binh dù đã mệt mỏi vẫn cũng phải bước tiếp trên con đường của mình. Bỏ lại nhiều thứ, chỉ mang theo một trái tim nhiều vết thương. 

Cứ như thế, một năm lại trôi qua.

Năm 2014, một năm thật nhiều sự kiện, một lát cắt thời gian thật đẹp trong bộ sưu tập cuộc đời mình.
Sẽ mãi nhớ năm Con Ngựa Giáp Ngọ 2014! Tạm biệt!

26 tháng 1, 2015

Khi ta gặp đúng người nhưng sai thời điểm

 Lặng lẽ nhìn người ấy trôi qua cuộc đời ta vì không thể nói lời yêu, bi thương vì tìm ra một người như thế mà không có được người ấy, tiếc nuối nhìn ước mơ có người ấy bên cạnh tan như khói như mây...
Nhưng ít nhất là ta đã gặp được người ta muốn gặp, đã phải lặng lẽ, đã chịu bi thương, đã ôm tiếc nuối... còn hơn là suốt đời vẫn đau đáu một câu hỏi " Sao ta vẫn không gặp được "Người ấy"?



Khi ta gặp đúng người nhưng sai thời điểm


Khi ta gặp đúng người nhưng sai thời điểm, ta chỉ có thể nhìn người ấy đi qua cuộc đời mình một cách lặng lẽ.

“Thời gian thích hợp gặp một người thích hợp là hạnh phúc. Thời gian thích hợp gặp một người không thích hợp là sai lầm. Thời gian không thích hợp gặp một người không thích hợp là viển vông. Thời gian không thích hợp gặp một người thích hợp là nuối tiếc…”.

Khi ta gặp một người, người ấy khiến ta vui, người ấy khiến hạnh phúc, khiến ta cảm thấy mình như một đứa trẻ nhỏ cần chở che, ta bỗng thấy yêu đời hơn hết. Những lúc đấy, ta tưởng như mình là người may mắn nhất, bởi đã mang đến cho ta một người bảo vệ ta, chở che ta, dìu dắt ta.

Mỗi ngày bên người ấy ta thấy thời gian trôi qua thật ý nghĩa, được ăn cơm cùng người ấy, đi dạo cùng người ấy, vui đùa cùng người ấy, rồi cho rằng đó là “một nửa” đích thực của người mình. Nhưng rồi thời gian trôi qua, cãi vã, hiểu lầm, những bất đồng trong cuộc sống và cả cái Tôi quá lớn của mỗi người lại làm ta suy nghĩ lại. Rốt cuộc người ấy có dành cho ta không?

Những thương tổn trước kia, những nỗi buồn hiện tại, ta tự hỏi nếu như gặp người ấy trước lúc những vết sẹo chằng chịt trong trái tim ta chưa có, liệu ta có hồn nhiên mà đến với người ấy, không lo âu, không đắn đo?

Người ấy rất tốt, tốt đến nỗi ta sợ nếu mất đi người ấy thì liệu sau này có tìm được ai yêu thương mình như người ấy, bao bọc mình như người ấy? Liệu sau này mình có rút hết tâm can để yêu một người nhiều thế này không?

Khi ta gặp đúng người nhưng sai thời điểm

Nhưng cuộc sống nào đâu chỉ có tình yêu, cuộc sống còn bao nhiêu chuyện khiến ta phải bận tâm, khiến ta phải đau đầu suy nghĩ. Rồi áp lực công việc, áp lực học hành, áp lực bởi các mối quan hệ đến cùng một lúc khiến ta bỗng dưng mất kiểm soát, khiến ta cảm thấy bức bối, khiến người ấy muốn rời xa.

Gặp nhau, yêu nhau, hiểu nhau, cần nhau nhưng sai thời điểm, ấy là bi thương. Dù muốn bên nhau trọn đời nhưng có nhiều lý do đẩy chúng ta ra xa, rốt cuộc chỉ nhìn nhau bất lực. Ta trách số phận trêu đùa mình, ta trách thời gian trêu đùa mình, ta trách định mệnh mang người ấy đến nhưng rồi lại không để người ấy lại bên cạnh ta. Níu kéo thì xót xa còn buông tay thì đau khổ.

Càng hy vọng bao nhiêu thì hụt hẫng càng nhiều, yêu một người không mang lại cho ta một cuộc sống an yên lại càng sai lầm hơn nữa.




Khi ta gặp đúng người nhưng sai thời điểm, ta chỉ có thể nhìn người ấy đi qua cuộc đời mình một cách lặng lẽ. Ta băn khoăn không biết điều ấy có khiến ta nguôi ngoai hơn không, nhưng chắc chắn đó là sự lựa chọn tốt nhất cho ta và họ. Bởi dù có yêu đến mấy, có hết lòng đến mấy, có nắm chặt tay đến mấy thì tất cả rồi cũng chỉ rối rắm trong một mớ tình cảm hỗn độn, cứ để cho mọi thứ giản đơn chắc sẽ dễ dàng hơn.

Rồi có thể sau này, chúng ta sẽ tìm được một người khác, có thể họ không khiến ta cảm thấy là “một nửa” tốt nhất, nhưng sẽ cho ta được tình yêu trọn vẹn nhất. Đi suốt cuộc đời này, rốt cuộc thì chúng ta cũng chỉ cần một người khiến ta ở bên cạnh họ thì an toàn, nhận được tình yêu họ thì cảm thấy an yên.

Khi ta gặp đúng người nhưng sai thời điểm, đó là nuối tiếc. Nhưng hãy cất giữ họ ở nơi sâu thẳm nhất, như thể họ vốn đã khắc trong lòng ta những kỷ niệm khó quên. Nào ai trách được số phận, nào ai trách được tình cảm của một người mãi không thuộc về mình… Hãy yêu hiện tại, nuối tiếc rồi cũng qua…


Theo Dung Nhi/Baodatviet.vn